Chương 1523: Dì rất biết điều
Rất cần thành lập Công ty đầu tư đứng tên Tần Dương, dù sao công ty dưới quyền của hắn đều là hắn bỏ vốn cổ phần, cá nhân hắn không có tinh lực giám sát, quản lý tất cả. Ví dụ như công ty điện ảnh truyền thông Hoa Long, Công ty vận chuyển Hoa Thông, chủ yếu dựa vào tín nhiệm, những công ty đều làm theo ý mình, phát triển riêng.
Mấy công ty do Tần Dương đứng tên tạm thời quy mô không lớn, nếu phát triển càng lớn mạnh sẽ dính líu đến nhiều việc lớn, thêm vốn, mở rộng cổ phần, quản lý, giám sát vân vân, một mình Tần Dương không lo xuể. Công ty lớn mà không có giám thị chặt chẽ thì sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Tín nhiệm tuy là điều vô cùng quan trọng, nhưng quy mô công ty lớn càng cần chế độ điều lệ và giám thị hữu hiệu.
Căn cứ vào tiền đề đó, Tần Dương định thành lập một công ty đầu tư chuyên môn quản lý công ty mà hắn đầu tư các mặt, ví dụ Công ty điện ảnh truyền thông Hoa Long, công ty vận chuyển Hoa Thông đều gộp về danh nghĩa Công ty đầu tư, thế thì sẽ có nhân viên chuyên nghiệp quản lý công ty thay cho Tần Dương, giám thị mỗi sách lược, thành tích công việc. Khi đó Tần Dương làm ông chủ, chỉ cần đặt ra quyết sách, ra lệnh thì tự nhiên sẽ có người chuyên nghiệp chấp hành, thực hành.
Còn về cổ phần của tập đoàn Thị Nhã, Tần Dương không định gộp vào công ty đầu tư, vì cổ phần của tập đoàn Thi Nhã rất đơn thuần, là Tần Dương và dì La Thị Nhã giữ cổ phần, xem như công ty tư nhân. Hơn nữa La Thị Nhã giữ chức chủ tịch, nắm quyền lớn, toàn quyền quản lý tập đoàn Thị Nhã, Tần Dương không cần lo cho nó.
Công ty đầu tư quản lý tất cả Công ty khác được Tần Dương đầu tư vào, cần có người đáng tin đảm nhiệm chức vụ, tìm ai đây?
- Hay là con để chị Điệp của Con giúp đỡ quản lý công ty đầu tư, dù sao công ty đầu tư của con không cần tìm hạng mục đầu tư ở khắp nơi, chỉ cần làm công tác hậu cần cho con, quản lý công ty mà Con quyết định đầu tư, có trách nhiệm lớn nhất là giám thị. Với năng lực của cô ấy thì không thành vấn đề, hơn nữa người ta là đàn bà của con, cũng đáng giá tín nhiệm.
La Thị Nhã đưa ra đề nghị về tuyển chọn người, sau đó bổ sung thêm:
- Đương nhiên, Thanh Thanh có lẽ càng thích hợp, nhưng dù biết thái độ của con không muốn con bé vì tiền mà làm điều mình không
thích.
Tần Dương cười cợt nhà:
- Dì đi guốc trong bụng con rồi.
La Thị Nhã nhéo mặt Tần Dương:
- Di chăm nhóc tới lớn, trên người của con có mấy cọng lông dì đều biết, sao có thể không đoán ra suy nghĩ trong đầu con?
Mấy cọng lông?
Nụ cười đông trên môi Tần Dương, hắn vội đánh trống lảng:
- Dì nói để chị Điệp đi công ty đầu tư, vậy bên dì...
La Thị Nhã cười nói:
- Không sao, chức vị trống, con cảm thấy sẽ không có ai muốn lấp vào chỗ trống đó sao? Đầy rẫy nhân tài chờ sẵn. Thật ra Văn Vũ Nghiên cũng có thể, nhưng tạm không nói đến cô ấy có chịu hay không, chỉ riêng việc giám thị công ty đầu tư cỏn con không đáng để Văn Vũ Nghiên ra tay.
Tần Dương cười nói:
- Lúc trước cô ấy cảm thấy có chút khiêu chiến, cuối cùng mới chịu bị con đào góc tường đến tập đoàn Thi Nhã, giám thị công ty đầu tư không phải làm đầu tư, Con phỏng chừng cô ấy sẽ không chịu, dù sao cô ấy chỉ thiếu lý tưởng chứ không thiếu tiền, trong nhà có quặng.
La Thị Nhã bị lời nói của Tần Dương chọc cười, trầm ngâm nói:
- Còn công ty mới mà con định thành lập thì sao? Có cần mời Văn Vũ Nghiên giúp con không? Cô ấy đang cảm thấy công tác không có thử thách gì.
Tần Dương chớp chớp mắt hỏi:
- Không có thử thách?
La Thị Nhã mỉm cười, ánh mắt như trăng khuyết:
- Đúng rồi, sản phẩm công ty mở ra thị trường mới hơi nhanh, cộng thêm dư luận khen ngợi, có hiệu ứng danh nhân từ chủ tịch như con, trước mắt nhiệm vụ của bộ trù hoạch không nặng, nên cô ấy cảm thấy không có thử thách gì. Có một lần Văn Vũ Nghiên còn nói đùa rằng có con và Lý Tư Kỳ làm người phát ngôn, chỉ cần chất lượng không xảy ra vấn đề thì không còn gì đáng lo.
Tần Dương cười nói:
- Năng lực của cô ấy đúng là rất lợi hại, dù sao là thiên tài IQ 142, người bình thường không thể sánh bằng, cộng với điều kiện gia đình, tự mình tôi luyện, tầm nhìn của cô ấy cao hơn bình thường.
La Thi Nhã đồng ý:
- Đúng rồi, nên con có suy xét mời Văn Vũ Nghiên đi công ty hạng mục mới giúp con không? Nó có thể thay đổi thị trường xe hơi cả nước, tựa như một cuộc cách mạng, bên trong sẽ phải đối mặt vô số vấn đề mới, đây là công tác rất có tính khiêu chiến.
Tần Dương lộ về mặt kinh ngạc hỏi:
- Dì nghiêm túc hả? Dì cảm thấy Văn Vũ Nghiên có thể đảm nhiệm?
La Thị Nhã cười khẽ:
- Đúng rồi, nghiêm túc. Để Văn Vũ Nghiên làm đầu tàu thì còn chút non nớt, nhưng tiềm lực trên thương trường của cô ấy rất lớn, khi cô ấy nghiêm túc làm một việc thì chắc chắn sẽ làm thật tốt. Nếu con muốn thì có thể thử xem, đương nhiên, dì chỉ đưa ra đề nghị, con có thể chấp nhận hoặc không.
- Dù con không tìm Văn Vũ Nghiên thì cũng phải kiếm một người quản lý đáng tin thay mặt con quản lý công ty. Dù sao con là cổ đông lớn, hạng mục lớn như vậy, con không thể buhắn tay mặc kệ như những lần trước.
Tần Dương khẽ ừ:
- Để con hỏi ý kiến của cô ấy.
La Thị Nhã cười nói:
- Được rồi, Con mau có quyết định đi, vì các người bàn bạc xong là sẽ thành lập công ty, khi đó phải có sẵn người vào chỗ quản lý.
Tần Dương gật đầu, nói:
- Vâng, con sẽ cố gắng nhanh chóng. Nếu Văn Vũ Nghiên không làm được hoặc không đồng ý thì dì hãy đề cử một người vừa đáng tin vừa có tài giúp con, giống như Hàn Chân.
La Thi Nhã gật đầu, nói:
- Được.
La Thị Nhã dựa lưng vào sofa, vươn vai, đường cong xinh đẹp hiện ra, ngực nhô cao. Tần Dương vội dời tầm mắt.
La Thị Nhã thấy động tác của Tần Dương, cười tủm tỉm nói:
- Tiểu Dương Dương của chúng ta đã thành đàn ông rồi, biết ngại ngùng, trước kia còn đòi ôm dì ngủ.
Tần Dương đỏ mặt cãi lại:
- Lúc ấy bé tí, đâu biết gì, nên chuyện đó không có gì lạ!
La Thị Nhã cười híp mắt trêu chọc nói:
- ly, giờ dì già rồi, về sau Tiểu Dương Dương có vợ đẹp, ôm vợ ngủ thì làm gì còn nhớ bà già cô đơn này.
Tần Dương câm nín, hắn chợt nhớ một chuyện, đánh trống lảng:
- À, con mua một căn biệt thự ở sườn núi, đứng tên Thanh Thanh, giờ chúng con đã dọn vào, dì có rảnh hãy đến cho biết.
Mắt La Thị Nhã sáng rực, giả bộ ghen tị nói:
- Nhìn xem, dì mới rồi nói có sai đâu, Có vợ đã quên dì, tặng biệt thự cho người ta, còn bà già cô đơn này vẫn ở trong xóm nghèo.
Tần Dương yếu thế nói:
- Biệt thự rất lớn, thường ngày chúng con ít về, trong nhà lạnh lẽo, nếu dì muốn thì cứ chọn một căn phòng, ở chung với chúng con.
La Thị Nhã vươn ngón tay thuôn dài nâng cằm Tần Dương lên, bộ dạng như chị đại, cười tủm tỉm nói:
- Vậy còn được, dì còn chuẩn bị chờ con của hai đứa gọi dì là bà CÔ, yên tâm, dì rất biết điều. Chừa một căn phòng cho dì là hiếu thảo, nhưng dì sẽ không ở nhà suốt làm bóng đèn, quấy rầy thế giới của hai người.