Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1514 - Chương 1525: Ngủ Riêng?

Chương 1525: Ngủ riêng?
 

- Tối nay hả?

Tần Dương hơi khó xử xòe tay:

- Tôi phải tiếp đãi mấy người bạn làm ăn từ nước ngoài đến, e rằng không rảnh.

Mắt Văn Vũ Nghiên lóe tia kinh ngạc hỏi:

- Bạn làm ăn nước ngoài? Anh làm ăn cái gì mà vươn ra tận nước ngoài?

Tần Dương thản nhiên trả lời:

- Sở trường và chuyên gia một sở nghiên cứu, và giám đốc một công ty đầu tư của tôi. Họ đã đến, dù tôi không đi cùng họ thì ít ra cũng phải chiêu đãi một bữa cơm.

Văn Vũ Nghiên khẽ ừ, nét mặt hơi hụt hẫng.

Lần trước Cô và Tần Dương ăn cơm, hắn đưa cô về nhà tình cờ gặp hung thủ xâm nhập, Cô được hắn cứu, từ đó không còn gặp hắn nữa.

Lúc Tết, hai người cũng chỉ chào hỏi nhau trên Fetion, không gọi điện trực tuyến, xa cách còn hơn Tết năm ngoái.

Văn Vũ Nghiên biết những hành động này là vì Tần Dương và Hàn Thanh Thanh đã xác định quan hệ. Lúc trước Tần Dương đã thản nhiên thảo luận với mình, tuy hơi tiếc nuối nhưng cũng rõ ràng. Nhưng trải qua việc lần trước, hồ nước phẳng lặng trong lòng Văn Vũ Nghiên bỗng bị ném vào một hòn đá nhỏ tên gọi Tần Dương, nổi lên từng tầng gợn sóng.

Tần Dương nhìn nét mặt hụt hẫng của Văn Vũ Nghiên, lòng dao động, chợt nhớ dì đề cử với mình, hắn do dự một chút rồi nói:

- Bây giờ cô có bận không? Nếu không bận thì vào văn phòng của tôi tâm sự?

Sắc mặt Văn Vũ Nghiên dịu xuống, sảng khoái đồng ý nói:

- Tốt!

Văn Vũ Nghiên và Tần Dương cùng vào văn phòng của hắn, ngồi xuống sofa khu tiếp khách. Tần Dương cười hỏi:

- Uống trà không?

Văn Vũ Nghiên cười đáp:

- Không cần khách khí, muốn uống thì tôi tự pha, anh là tổng giám đốc, sao có thể để anh pha trà cho tôi?

Tần Dương cười hỏi:

- Qua năm mới, cha mẹ của cô đã hàn gắn rồi chứ?

Nụ cười trên mặt Văn Vũ Nghiên phai nhạt, mắt đượm nỗi sầu và buồn khổ, vẻ mặt do dự một chút rồi khẽ thở dài:

- Giờ hai người ngủ riêng.

Tần Dương kinh ngạc hỏi:

- Ngủ riêng? Chẳng phải vợ chồng cãi lộn đầu giường đánh nhau cuối giường giảng hòa à? Sao làm nghiêm trọng đến nỗi ngủ riêng?

Tuy Tân Dương chưa kết hôn nhưng hắn biết ngủ riêng là hành vi quan hệ vợ chồng xuống âm độ, nói đơn giản là tình cảm rạn nứt hoặc tổn thương sâu sắc đến nỗi ngủ cùng một giường sẽ cảm thấy khó chịu, không thể thân mật khăng khít như lúc trước nữa, có khe nứt

lớn trong quan hệ vợ chồng.

Văn Vũ Nghiên gật đầu, nói:

- Đúng thế, hình như cha của tôi làm chuyện gì đó, mẹ tôi thấy gai mắt đã khuyên nhủ mà cha vẫn kiên quyết giữ ý, sau đó mẹ của tôi dọn ra phòng ngủ chủ nhà, sang phòng khách ngủ. Nếu không phải tôi còn ở trong nhà thì chắc mẹ đã về Thu gia rồi.

Tần Dương thầm nghĩ Văn Ngạn Hậu đã làm chuyện gì khiến Thu Tử có phản ứng lớn như vậy?

Đúng là trước kia Thu Tử rất yêu sư phụ Mạc Vũ, nhưng với tính cách của bà, nếu cuối cùng gả cho Văn Ngạn Hậu và sinh ra con gái thông minh xinh đẹp tài giỏi như vậy, làm vợ chồng nhiều năm, tất nhiên cô sẽ đặt gia đình lên hàng đầu. Văn Ngạn Hậu trân trọng Thu Tử như vậy, chuyện nghiêm trọng đến mức nào mới khiến hai người mâu thuẫn lớn như vậy?

Đồ Long Giả?

Trong đầu Tần Dương tiềm thức thoáng hiện ra ba chữ kia, Đồ Long Giả là một tổ chức người tu hành thực lực mạnh mẽ, nhưng bọn họ toàn làm giao dịch phạm pháp, ví dụ giết người. Nếu giống như phỏng đoán lúc trước, Văn Ngạn Hậu có quan hệ với Đồ Long Giả, hắn ta là cầm đầu hoặc người sáng lập tổ chức, khi Thu Tử biết chuyện này thì sẽ có phản ứng thế nào?

Đây là phỏng đoán không cách nào nghiệm chứng.

Tần Dương đang định xua tan ý nghĩ này ra khỏi đầu thì chợt nhớ trong buổi biểu diễn của Miêu Toa, Lục Đào bắt cóc dụ giết mình, nếu Thu Tử biết thì sẽ nghĩ sao?

Có lẽ mình nên tâm sự một bữa với Thu Tử.

Nếu mình đoán đúng, chưa chắc Thu Tử sẽ nghiêng về phía mình, nói cho mình biết sự thật, dù sao người kia là chồng của bà. Nhưng nói ra có thể cho cô nhận rõ hắn ta là người như thế nào. Thu Tử dù gì là người phụ nữ mà Mạc Vũ yêu sâu sắc, Tần Dương cảm thấy dù không có ý đồ gì khác thì vạch bộ mặt thật của Văn Ngạn Hậu cũng tốt.

Tóm lại Tần Dương làm thế nào đều có không liên lụy Văn Vũ Nghiên, dù Văn Ngạn Hậu làm gì cũng không liên quan đến cô, mình và cô vẫn là bạn, không có lý do gì giận chó đánh mèo hoặc tổn thương cô.

- Vậy cô...

Văn Vũ Nghiên cười gượng nói:

- Tôi biết làm sao bây giờ, tôi hỏi hai người nhưng họ không chịu nói, chỉ bảo không liên quan đến tôi, bảo tôi làm tốt chuyện của mình, bảo vệ an toàn của bản thân là được. Tôi cũng bó tay.

Tần Dương cười an ủi:

- Bọn họ nói cũng đúng, đều là người trưởng thành, cô bảo vệ tốt bản thân là được, lần trước có người đánh lén CÔ, đã điều tra được gì chưa?

Văn Vũ Nghiên lắc đầu, nói:

- Không bắt được hung thủ, xe ăn cắp, không điều tra được thứ gì có giá trị, chỉ còn cách cố gắng cẩn thận. Nhưng tôi trực giác dường như cha biết là ai xuống tay.

Mắt Tần Dương sáng ngời hỏi:

- Tại sao cô nghĩ vậy?

Văn Vũ Nghiên trầm giọng nói:

- Cha an ủi bảo tôi đừng sợ, ông nói sẽ tra rõ hung thủ, giải quyết phiền phức, ông nói với giọng điệu rất chắc chắn, ưm, không phải cái kiểu đáng tin an ủi con gái mà dường như ông biết làm cách nào giải quyết rắc rối, rất tự tin.

Tần Dương an ủi:

- Mặc kệ như thế nào, có thể giải quyết phiền phức thì tốt rồi.

Văn Vũ Nghiên ngước mắt nhìn Tần Dương:

- Lần trước anh cứu tôi, chứ không thì chẳng biết tôi sẽ gặp nguy hiểm gì, tôi không biết nên cảm tạ anh như thế nào.

Nhớ đến chuyện lần trước, Văn Vũ Nghiên vẫn còn không rét mà run, nghĩ mà sợ.

Nếu chỉ đơn thuần bị giết, một nhát là hết đau đớn. Nhưng bị đối phương bắt cóc thì sẽ gặp điều gì? Tưởng tượng thôi đã khiến người

Sợ hãi.

Một cô gái đẹp rơi vào tay đám ác ôn hung tàn sẽ chịu nhục nhã, tuyệt đối không đơn giản là chết đi.

Có lẽ rơi vào tay đám ác ôn đó rồi thì cái chết là thứ vô cùng xa xỉ.

Tần Dương cười sang sảng:

- Chúng ta là bạn thì không nên khách khí xa lạ, lần trước trong bệnh viện cũng nhờ cô trông chừng tôi, kết quả bị người đánh xỉu suýt xảy ra chuyện, chúng ta xem như bạn cùng hoạn nạn.

Văn Vũ Nghiên nhớ lại lần Tần Dương bị bắt đi, hồ nước trong tim hơi gợn sóng. Có lẽ đó là lần duy nhất mình bị thương vì Tần Dương, giờ nghĩ lại trong lòng có chút vui mừng, nếu không có chuyện đó thì bây giờ đã chẳng có gì để hồi ức.

- Đêm nay anh có hẹn, vậy khi nào anh rảnh? Tôi mời anh ăn cơm.

Tần Dương cười nói:

- Hai ngày này sẽ bận rộn, khó mà rảnh rỗi, tôi sắp đi nước ngoài, phỏng chừng chậm trễ khoảng mười ngày.

Văn Vũ Nghiên mím môi nói:

- Vậy tôi chờ anh về.

- Được!

Tần Dương sảng khoái đồng ý, sau đó đổi đề tài:

- Cô cảm thấy công tác hiện giờ thế nào? Có tính khiêu chiến không?
Bình Luận (0)
Comment