Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1546 - Chương 1557: Tình Cờ Gặp Trong Quán Bar

Chương 1557: Tình cờ gặp trong quán bar
 

- Ôi, đến hết rồi à?

La Thị Nhã xách ví đi vào phòng, cười vui vẻ.

La Thị Hoa kết hôn với Tân Hoa khiến quan hệ với trong nhà hơi cứng ngắc, hiện giờ nhờ Tần Dương nên người nhà ở chung hòa thuận, La Thị Nhã tự nhiên rất vui thấy điều đó.

La Thị Nhã cười tươi đến gần:

- Thanh Thanh, cảm giác ra mắt người lớn thế nào?

Bị La Thi Nhã trêu ghẹo, mặt Hàn Thanh Thanh ửng đỏ. Tần Dương vội nói đỡ thay bạn gái:

- DÌ, đừng trêu Cô ấy. Đã đến đủ người rồi, mọi người cùng ăn nào.

La Thị Nhã cười trêu:

- Ôi, Tiểu Dương Dương, vợ còn chưa vào cửa mà đã che chở rồi?

Tiểu Dương Dương?

Đám người Hoắc Hiên sắc mặt quái dị, bọn họ không ngờ Tần Dương tiếng tăm lan xa, uy phong lừng lẫy khi cùng người nhà thì sẽ là phong cách thế này. Nhìn bộ dạng lúng túng rồi lại bất lực của Tần Dương, mọi người cười thầm trong bụng.

Da mặt của Tần Dương đã trải qua phong sương, dày như mo cau rồi, hắn cười trả lời:

- Dù chưa vào cửa thì cũng là bạn gái của con, đương nhiên phải che chở.

La Thị Nhã lườm Tần Dương một cái, kéo bàn tay nhỏ của Hàn Thanh Thanh:

- Mặc kệ hắn, con ngồi cạnh gì!

Mọi người cười vào chỗ ngồi, nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên. Mọi người rót rượu, Tần Dương làm chủ nhân, cười đứng

dậy:

- Các vị trưởng bối, các anh họ, chị họ, các bạn, tôi là một nửa người Trung Hải xin làm chủ nhà, ly rượu đầu tiên xin kính mọi người. Tôi đại biểu chính mình và sư phụ của tôi hoan nghênh các vị đi tới Trung Hải, đặc biệt cảm tạ mọi người đến cổ vũ cho sự phụ, trong

khoảng thời gian này nếu có chuyện gì cứ việc kêu tôi một tiếng:

Mọi người vui vẻ nâng lên ly rượu, uống ly rượu đầu tiên.

La Thị Nhã cười nói:

- Tiểu Dương Dương, ngồi xuống nói chuyện, đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy.

Mọi người cười vang, anh họ La Khai cười nói:

- Cô ơi, em Tần Dương bây giờ là thần tượng toàn dân, có mấy chục triệu fan, nếu xưng hô này đồn ra ngoài thì... ha ha.

La Thị Nhã cười tủm tỉm nói:

- Chỗ này không có người ngoài, ai mà đồn ra được, Tiểu Khai Khai thấy đúng không nào?

Nụ cười đông trên mặt La Khai, cãi lại:

- Đừng gọi con là Tiểu Khai Khai!

La Thị Nhã bĩu môi:

- Được rồi, Tiểu Khai Khai.

La Khai rước họa vào thân, nhìn nhóm người La Dương ngồi bên cạnh cười trộm, hắn lộ về mặt hậm hực.

Tuy La Thị Nhã không lớn hơn La Khai bao nhiêu tuổi, nhưng ai kêu bối phận của CÔ cao? La Thị Nhã muốn trêu ghẹo thế nào thì La Khai chỉ có nước chịu đựng, hắn bỗng hơi hiểu cảm giác bất lực chịu trận của Tần Dương.

La Thị Hoa cười kêu gọi:

- Mọi người đừng lo nói chuyện nữa, ăn nào ăn nào!

Mọi người vừa ăn vừa tán gẫu, cuối cùng đề tài chuyển sang trận so tài kia. La Khiếu Thiên cười nói:

- Nếu Mạc tiên sinh đã nhận khiêu chiến thì chắc chắn đã nắm chắc.

Mạc Vũ lắc đầu, nói:

- Không nắm chắc, trước đó Lục Thiên Sinh bế quan, tôi nghĩ hắn đã thăng cấp thành công, còn tôi thì mới nửa bước đạp vào Thông Thần, còn kém nửa bước.

La Khiếu Thiên cau mày, hắn dù gì lớn tuổi, thấy rộng biết nhiều, hiểu ngay dụng ý của Mạc Vũ:

- Không lẽ Mạc tiên sinh định mượn cuộc chiến này để hiểu rõ, vượt qua nửa bước cuối cùng?

Mạc Vũ mỉm cười nói:

- Đúng rồi, tôi có ý tưởng đó. Hơn nữa hắn đã gửi thư khiêu chiến, nếu tôi không tiếp chiêu thì chẳng phải là quá mất mặt?

La Khiếu

Thiên cảm thán:

- Mạc tiên sinh và Lục Thiên Sinh đều là thiên kiêu, tuổi tác không lớn nhưng đã thăng cấp Thông Thần, phần thiên phú này thật sự khiến

người khâm phục, nếu cho thời gian thì trong hàng ngũ Chí Tôn tất nhiên có bóng dáng của hai người. Nhưng hai người trở thành đối thủ của nhau, còn là loại không chết không ngừng.

Vẻ mặt Mạc Vũ thản nhiên nói:

- Con người sống trên đời, ai mà chẳng có vài người bạn, ba năm đối thủ? Nói đến thì tôi không định không chết không ngừng với hắn, chỉ có hắn vẫn không thể bước qua cuộc thua ngày xưa.

La Khiếu Thiên cảm thán:

- Bên trong thiên kiêu đều là kiêu ngạo, nhưng song kiêu trong đại hội liên minh lần này, Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh, ai mà chịu thấp hơn người ta một cái đầu? Cuối cùng vẫn sẽ so kè, trải qua thất bại rồi càng muốn chứng minh bản thân, muốn thắng lại người kia, rất khó vượt qua loại tâm lý này.

Cơm chiều kết thúc, chị em La Thị Hoa, La Thị Nhã lái xe chở vợ chồng La Khiếu Thiên, La Kim Phong, Tần Hoa về biệt thự. Tần Dương thì đưa một đám thanh niên đổi chỗ khác tiếp tục uống rượu, dù sao trên bàn ăn có mặt một đám trưởng bối, không thả bụng uống được.

Bốn anh em La gia, Tần Dương và Hàn Thanh Thanh, Tư Đồ Hương, Hàn Phong, Lâm Phỉ, năm nam bốn nữ, tổng cộng chín người cưỡi

hai chiếc xe đi chỗ chơi đêm.

Tuy Tân Dương không đi mấy nơi sống về đêm đó nhưng cũng biết tên vài chỗ nổi tiếng nhất, đoàn người đến một quán bar tên Bách Nhạc Cung.

La Khai vừa ngồi xuống, rượu chưa bưng lên hắn ta đã đứng dậy, cười nói:

- Anh đi dạo một chút.

La Chính cũng đứng lên, cười nói:

- Đi chung nào, đi chung!

La Dương bực bội lườm hai người:

- Nhớ đừng gây chuyện!

La Khai cười nói:

- Không có đâu, chúng ta đến đây để chơi, mà đã chơi là phải vui.

Tần Dương liếc qua. Hoắc Hiên cười nói:

- Bọn họ đi dạo cua gái ấy mà, ai kêu mấy người có đôi có cặp, bọn họ cô đơn chiếc bóng, không chịu đựng nổi nữa.

Tần Dương lấy lại tinh thần, cười hỏi:

- Còn anh?

Hoắc Hiên rút một điếu thuốc ra, cười cười:

- Tôi đến uống rượu.

Hoắc Hiến hơi tạm dừng, cười nói:

- Nhóm La Khai đến cua gái, chắc chắn sẽ không chỉ có hai cô, không cần tôi ra tay làm gì.

Tần Dương cười trêu:

- Anh định ngồi không mà hưởng à?

Hoắc Hiên cười gian:

- Cho bọn họ cơ hội, chứ tôi mà ra tay thì mấy người kia chỉ có thể lủi thủi chơi bắn bi.

Tần Dương lắc đầu cười, không nói nữa.

Nếu so về ngoại hình, khí chất thì Hoắc Hiện đúng là mạnh hơn La Khai, La Chính một bậc. Hoắc Hiên mặt mày điển trai, dáng người cao thẳng, toát ra sự ổn trọng của đàn ông trưởng thành, có chút ngầu, cộng thêm cách ăn mặc, nhìn là biết cậu ấm giàu có, người như vậy vào quán rượu thì thành tay sát gái.

Đương nhiên, đó là nếu so sánh, nhìn đơn độc thì La Khai, La Chính cũng đẹp trai, dù sao có gen tốt từ cha mẹ, nhưng khí chất của họ

thiên hướng hoạt bát, không có sự bình tĩnh trầm ổn như Hoắc Hiên, không ngầu bằng, những thứ ăn điểm với các Cô là cái ngầu đó.

La Dương nhìn thoáng qua, di chuyển vị trí ngồi xuống cạnh Tần Dương, bưng ly rượu lên:

- Tần Dương, nào, cùng một ly!

- Được!

Tần Dương và La Dương cụng ly, hai người thuận miệng tán gẫu, vừa lúc có ba cô gái xinh đẹp đi ngang qua trước mặt họ. Một cô gái trong số ba người vô tình quay đầu, đúng dịp trông thấy Tần Dương, CÔ sửng sốt, giây sau, dừng bước, trên mặt lộ nét mừng.

- Tần Dương!

Tần Dương ngây ra, ngước đầu lên xem, thấy một cô gái xinh đẹp vóc dáng cao kều vui mừng nhìn mình, mắt sáng long lanh.
Bình Luận (0)
Comment