Chương 1556: Ra mắt người lớn
Hai chiếc xe chạy bon bon đến biệt thự sườn núi.
Xe dừng lại, một đám người đi xuống xe. La Khai đánh giá căn biệt thự trước mặt, tò mò hỏi:
- Tần Dương, đây là chỗ nào?
Tần Dương cười nói:
- Nhà của em, em nghĩ ông bà ngoại lớn tuổi, ở khách sạn không tốt lắm, ở nhà tiện hơn. Không gian nơi đây yên tĩnh, ông bà ngoại, bác và cha mẹ của em ở đây, mấy người trẻ tuổi như anh thì ở khách sạn, cũng tiện cho chúng ta buổi tối đi ra ngoài uống rượu!
Mọi người nghe nói chỗ này là nhà của Tần Dương, tuy biết hắn học thầy giỏi, rất có năng lực rất giàu, nhưng thấy căn biệt thự xa hoa ít nhất mấy chục triệu thì trong lòng bọn họ vẫn không kìm được cảm thán.
Tần Dương có tài!
Toàn dựa vào tay chân của mình chưa đầy ba năm đã sáng lập ra danh tiếng lớn, CƠ nghiệp to như vậy, vẫn đang không ngừng mở rộng, lớn mạnh với tốc độ nhanh chóng mặt như quả cầu tuyết lăn.
La Khiếu Thiên cảm thán nói:
- Tiểu Dương giỏi quá.
- Ông ngoại quá khen, chẳng qua là ỷ vào sư môn, chiếm chút lợi thôi.
Tần Dương khiêm tốn một câu, cười hướng dẫn mọi người đi vào nhà. Trong biệt thự không có nhiều người giúp việc, nhưng có tiêu chuẩn cơ hội nhất là đầu bếp nữ và người giúp việc phụ trách dọn dẹp hằng ngày, có thể vào ở sinh hoạt.
Đầu bếp nữ đã được Tần Dương thông báo, đã bắt tay vào chuẩn bị cơm trưa, tuy thời gian eo hẹp, không làm phong phú như bữa tiệc lớn bên ngoài, nhưng ưu điểm là có mùi vị gia đình. Không khí ăn cơm trong nhà và ngồi trong nhà hàng là hoàn toàn khác nhau.
Ăn cơm trưa xong Tần Dương trò chuyện với mọi người, Tư Đồ Hương thì lại đi sân bay đón vợ chồng Tân Hoa về.
Tần Dương làm con trai ở lại tiếp khách, Tư Đồ Hương vừa là trợ lý kiêm con dâu đi đón cha mẹ của hắn cũng không có gì lạ.
Khi vợ chồng Tân Hoa đến biệt thự, Tần Dương đang chơi mạt chược với anh chị họ cho qua thời gian. Thấy cha mẹ đến, Tần Dương nhường vị trí cho Hoắc Hiên xem đánh bài, tự mình ra cửa đón.
- Cha, mẹ, đi đường suôn sẻ chứ?
Tần Hoa cười trả lời:
- Cũng ổn.
La Thị Hoa quan sát bốn phía, mắt sáng long lanh:
- Hoàn cảnh nơi này khá tốt, không khí trong lành, tầm nhìn rộng lớn. Tiểu Dương, con rất có ánh mắt chọn chỗ ở.
Tần Dương cười nói:
- Nếu cha mẹ thích thì dọn về Trung Hải sống chung đi, con thường chạy ngược chạy xuôi không ở nhà, một mình Thanh Thanh ở cảm giác trống trải, khi nào Con không ở đây thì cô ấy cũng không về.
La Thị Hoa cười trả lời:
- Chờ sau này cha mẹ già rồi bàn lại, cha mẹ không quấy rầy thế giới hai người của hai đứa. Ông bà ngoại của con đâu?
- Ông bà đang ngủ trưa, bác uống trà ở vườn sâu, còn gì thì chơi mạt chược với mấy người anh họ.
La Thị Hoa khoát tay:
- Con đi chơi đi, không cần quay quanh chúng ta làm gì. Mẹ đi nói chuyện với bác của con.
Vợ chồng Tân Hoa đến, nhiệm vụ chiêu đãi vợ chồng La lão gia và La Kim Phong tự nhiên giao cho họ vốn là nửa chủ nhà. Tần Dương chỉ
cần lo chiêu đãi mấy anh chị em họ và Hoắc Hiên.
Tần Dương kêu Tư Đồ Hương đặt phòng ở khách sạn tốt nhất nội thành trong mấy anh chị em họ và Hoắc Hiên, rồi gọi điện thoại cho Hàn Phong, nói Hoắc Hiên đến, kêu Hàn Phong mang theo Lâm Phỉ qua ăn cơm. Sau cùng Tần Dương nhắn tin địa chỉ ăn cơm cho Hàn Thanh Thanh và sư phụ.
Khi nhóm người Tân Dương đến nhà hàng thì Hàn Phong, Lâm Phỉ đã tới trước, sau đó đến Mạc Vũ và Long Nguyệt. Mọi người đang trò chuyện thì Hàn Thanh Thanh đẩy mở cửa phòng, thò đầu vào, thấy Tần Dương mới đẩy mở cửa, đi vào phòng, nét mặt hơi căng thẳng.
Lần đầu tiên ra mắt người lớn nhà bạn trai, không hồi hộp sao được?
Huống chi lần này không chỉ có cha mẹ của bạn trai, còn có ông bà ngoại, anh chị em họ, tương đương với nguyên gia đình. Dù thường ngày Hàn Thanh Thanh và La Thi Hoa hay webcam, nhưng gặp người thật thì nỗi lòng khác hẳn với gặp qua màn hình.
Tần Dương trông thấy Hàn Thanh Thanh đi vào, hắn nở nụ cười, đứng lên khỏi ghế, vẫy tay với cô.
Hàn Thanh Thanh cắn môi, bước nhanh đến trước mặt Tần Dương. Trong quá trình cô đi qua, mọi người đều dừng nói chuyện, cùng nhìn mặt cô. Tuy Tần Dương chưa giới thiệu nhưng mọi người lờ mờ đoán được thân phận của cô gái trẻ này.
Hàn Thanh Thanh đi tới bên cạnh Tần Dương, hơi căng thẳng chào hỏi:
- Chú khỏe, dì khỏe!
Mặt mày La Thị Hoa hớn hở, Cô đặc biệt thích Hàn Thanh Thanh, xinh đẹp này, dáng người thon gọn, hình như phụ nữ bên cạnh Tân Dương đều đẹp, nhưng Hàn Thanh Thanh toát ra khí chất dịu dàng trang nhã, La Thị Hoa rất thích sự điềm tĩnh của cô.
La Thị Hoa chủ động nắm tay Hàn Thanh Thanh, thân thiết cười nói:
- Thanh Thanh, tuy chúng ta đã trò chuyện nhiều lần qua webcam nhưng hôm nay mới thấy một con bằng xương bằng thịt. Để dì giới thiệu mọi người cho con, đây là ông bà ngoại của Tiểu Dương, đây là bác của hắn, đây là anh họ, chị họ của hắn. À, quên giới thiệu Thanh Thanh, mọi người, đây là con dâu tương lai của tôi, Hàn Thanh Thanh, bạn học cùng lớp của Tiểu Dương.
Mặt Hàn Thanh Thanh đỏ như gấc, chào từng người theo lời giới thiệu của La Thị Hoa.
Mọi người đều cười tươi đón chào cô, trong lòng hơi ngạc nhiên. Chưa bao giờ nghe Tần Dương nói đã có bạn gái, cũng không công bố trên mạng.
La Khai trêu ghẹo:
- Tần Dương, giữ kín quá nhỉ, trên mạng không lộ chút tiếng gió.
Tần Dương cười nói:
- Em đắc tội quá nhiều người, sợ với nguy hiểm cho Thanh Thanh. Anh cũng biết là chuyện này bị lộ ra ngoài thì những cư dân mạng sẽ bình phẩm chúng em từ đầu đến chân, rất phiền, nên vẫn luôn không công bố với bên ngoài. Mọi người ở đây đều là người nhà và bạn bè nên không cần che giấu làm gì.
La Dương khen:
- Làm vậy rất tốt, em bây giờ là nhân vật công chúng, hơn nữa rất hot, khó bảo đảm người khác không nhìn em bằng ánh mắt thành kiến, phải giữ riêng tư về người nhà, chứ không thì đi tới đâu, làm chuyện gì đều bị phóng đại, kéo ra cho người trên mạng xoi mói ra vào. Có nhiều anh hùng bàn phím trong lòng âm u nói chuyện rất khó nghe, sẽ ảnh hưởng sinh hoạt bình thường.
Mọi người nghe Tần Dương nói như vậy, La Thi Hoa biểu hiện ra thái độ nồng nhiệt với Hàn Thanh Thanh liền biết gia đình hắn đã công nhận mối quan hệ này, hơn nữa sẽ tiến tới hôn nhân chứ không phải người có tiền kiếm bạn gái xinh đẹp chơi qua đường. Mọi người thầm khen Tần Dương.
Trẻ tuổi có tài, được thành tựu cao như vậy mà không nóng nảy không kiêu ngạo, vẫn giữ tấm lòng son, trong xã hội xô bồ này được vài người sau khi phát đạt vẫn giữ tấm lòng son?