Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1544 - Chương 1555: Đào Góc Tường Quá Đẹp

Chương 1555: Đào góc tường quá đẹp
 

Tần Dương biết có nhiều người tu hành khắp trên đất nước tụ tập đến Trung Hải vây xem trận so tài này, nhưng hắn không ngờ ảnh hưởng lớn đến thế.

Tần Dương đoán sẽ có nhiều bạn của sư phụ đến cổ vũ ủng hộ tinh thần cho sự phụ, nhưng không ngờ cũng có nhiều người đến vì

mình.

- Tiểu Dương, cả gia đình ông ngoại của Con sắp đến Trung Hải rồi, tuy bọn họ không cho đi đón, nhưng làm vãn bối, con phải tự mình đi đón.

Tần Dương kinh ngạc hỏi:

- Ông ngoại? Bọn họ đến ạ?

La Thị Hoa cười nói:

- Đúng rồi, họ bay chuyến buổi sáng, còn cha mẹ đi chuyến buổi chiều. Sư phụ của con làm chuyện lớn như vậy, tuy chúng ta không giúp được gì nhưng phải đến cổ vũ cho sư phụ của con!

Tần Dương cười gượng:

- Mọi người không phải người tu hành, đến góp vui làm chi, chuyện bên sư phụ có con sắp xếp giải quyết được rồi.

- Con là con, chúng ta là chúng ta. Con làm đệ tử, làm gì cho sư phụ của con đều là đương nhiên. Chúng ta cũng nên tới, không có sự phụ của con thì làm gì có con bây giờ xuất sắc đến nỗi thành niềm tự hào của chúng ta?

Tần Dương bất đắc dĩ gật đầu:

- Được rồi, được rồi, tại con cảm thấy mọi người chạy tới chạy lui phiền phức thôi. Mẹ nhắn tin giờ bay của bên ông ngoại cho con, con sẽ đi đón họ ngay!

- Nhắn cho con liền đây.

Tần Dương khẽ ừ, ngẫm nghĩ, hỏi:

- Ông bà ngoại lớn tuổi, ở khách sạn thì không tốt lắm, hay là con đón họ về nhà ở nhé?

- Nhà Còn chỗ thì rước về nhà, không ở được thì đi khách sạn, tóm lại tùy con, Trung Hải là địa bàn của con mà.

Tần Dương cười gượng:

- Vâng, biết rồi.

Tần Dương cúp máy, giây sau nhận được thông tin chuyến bay, hắn đứng lên nói:

- Hương Hương, Cô lái xe đưa tôi đi sân bay đón người, gia đình ông ngoại của tôi lại đây.

Mạc Vũ ngồi bên cạnh kinh ngạc hỏi:

- Gia đình ông ngoại của con?

Tần Dương gật đầu, nói:

- Đúng rồi, họ không báo trước một tiếng, vừa rồi mẹ của con gọi điện thoại thì con mới biết. Buổi chiều cha mẹ của con cũng đến, bọn họ đều tới để cổ vũ cho sự phụ.

Nét mặt Mạc Vũ cảm động:

- Chỉ là trận so tài thôi mà, họ có lòng.

Tần Dương cười nói:

- Cha mẹ của con nói con là con, họ là họ, chuyện lớn như vậy, họ nên đến tận nơi, dù không giúp được việc gì cũng có thể góp tiếng cổ

vũ!

Mạc Vũ cười nói:

- Bọn họ khách khí quá. Vậy đi, buổi tối con đặt mấy bàn tiệc mời họ, ta và sư nương của con cũng sẽ đi.

Tần Dương do dự nói:

- Sư phụ, hai ngày này người tĩnh tâm tu hành, giữ tâm tình bình tĩnh, việc vặt nhiều quá lỡ làm loạn tâm tình...

Mạc Vũ cười nói:

- Người là sắt, cơm là thép, không lẽ ta ở trong nhà thì nhịn ăn? Người ta lặn lội đường xa đến, ta phải biểu thị cảm tạ, huống chi họ là người nhà của con. Nếu ăn một bữa cơm mà làm loạn tâm tình thì nhiều năm qua ta tu hành uổng công.

Tần Dương nghe Mạc Vũ nói vậy thì không khuyên nữa:

- Thôi được, mọi chuyện để Con sắp xếp, khi nào dàn xếp xong Con sẽ kêu Hương Hương trở về đón hai người.

- Không cần đón, Con nói cho chúng ta biết địa điểm, chúng ta tự mình lái xe đi, con khỏi phải đưa tới đưa lui làm gì cho cực.

- Được rồi, vậy con xin phép đi!

Tần Dương và Tư Đồ Hương lái hai chiếc xe đi sân bay. Tần Dương vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Hàn Thanh Thanh:

- Thanh Thanh, cha mẹ của anh lại đây, gia đình ông ngoại cũng đến đây hết, buổi tối cùng nhau ăn cơm, em có rảnh cùng đi không?

- Chắc chắn phải rảnh rồi, kẹt lắm thì trốn học!

Tần Dương cười nói:

- Rồi, giờ anh đi sân bay đón người, lát nữa sẽ gửi địa chỉ cho em.

- Biết!

- Phải rồi, ông bà ngoại của anh đã lớn tuổi, không biết ông bà đến đây sẽ ở lại bao lâu, nếu ở khách sạn thì không tiện lắm, anh định rước ông bà về nhà ở.

- Ừ, nên như vậy, ở trong nhà cũng tiện hơn. Trong nhà có nhiều phòng trống, nếu họ không ngại thì cả gia đình đều về ở đi, người một nhà mà ở khách sạn thì không được tốt.

Tần Dương cười nói:

- Hơi đông người đến, ở chung sẽ chật chội. Vậy đi, anh mời người lớn ở lại nhà, còn mấy người anh họ, chị họ thì ở dù sao người trẻ tuổi chắc chắn càng thích ra ngoài chơi đùa, ở trong nhà sẽ bị gò bó.

- Tùy anh sắp xếp, có gì cần em làm không?

- Không có việc gì, em lo lên lớp đi, buổi tối cùng nhau ăn cơm là được.

Lúc trước Tần Dương có kêu Hàn Thanh Thanh cùng mình về Kinh Thành ăn Tết, xem như gặp người lớn, nhưng bị cô từ chối, vì cô đã hứa về nhà thăm mẹ. Cô còn nói bây giờ còn trẻ tuổi, chuyện gặp người lớn hãy đợi một thời gian, tóm lại đã gặp và trò chuyện qua webcam, nhưng không ngờ chớp mắt cha mẹ của Tần Dương chạy tới Trung Hải, giờ thì muốn không gặp cũng không được.

Tần Dương cúp máy, chợt nhớ cha mẹ đến Trung Hải tuy là vì chuyện của sư phụ, nhưng không chừng còn vì muốn tiện đường xem mắt Con dâu?

Tần Dương ngẫm nghĩ sắp xếp của mình chắc đã ổn, người trẻ tuổi ở khách sạn sẽ tốt hơn, khó khăn đi chơi xa một lần, có lẽ họ sẽ nửa đêm đi chơi bời, ở khách sạn tiện lợi đủ điều, nếu ở chung với người lớn sẽ bị quản thúc, gò bó nhiều.

Tần Dương và Tư Đồ Hương đậu xe, đi tới chỗ cửa ra chờ đợi. Qua khoảng nửa tiếng bỗng có đoàn người đi qua cửa, dẫn đầu là lão gia La Khiếu Thiên dáng người cao lớn, tinh thần quắc thước, bên cạnh hắn là bà La mỉm cười hiền lành.

Mắt Tần Dương sáng ngời bước nhanh lên trước, nhiệt tình kêu lên:

- Ông ngoại, bà ngoại!

La Khiếu Thiên dừng bước lại, trên mặt lộ ra nụ cười:

- Tiểu Dương, sao con đến đây? Đã nói là không cần đón rồi mà?

Tần Dương cười nói:

- Gia đình ông ngoại đến Trung Hải thì con phải tới đón chứ.

Tần Dương nhìn sang mọi người chào hỏi:

- Anh Dương, anh Khai, anh Chính, chị... La, Hoắc Hiên, sao anh cũng tới?

Hoắc Hiên cười tươi chào hỏi:

- Tôi đến Trung Hải thăm em họ, thuận tiện ké chầu nhậu của cậu.

Tần Dương cười nói:

- Hoan nghênh hoan nghênh, buổi tối tôi gọi điện cho Lâm Phỉ và Hàn Phong, chúng ta cùng nhau uống rượu!

Hoắc Hiên cười nói:

- Được, dù sao đến địa bàn của cậu, nghe lời cậu, tôi đến đây để ăn rỗng túi nhà giàu!

Tần Dương đấm nhẹ bả vai Hoắc Hiện:

- Được rồi, lần này lại đây chơi lâu mấy ngày, tôi nhậu mấy chầu với mọi người!

Người La gia cùng nhìn chằm chằm Tư Đồ Hương đứng một bên, trẻ tuổi xinh đẹp vừa có khí chất, không lẽ là bạn gái của Tần Dương?

Tần Dương chú ý ánh mắt của mọi người, cười giới thiệu:

- Đây là Tư Đồ Hương, ẩn thị của con, cũng là người trong Ẩn Môn.

Mọi người đã hiểu, ra là ẩn thị.

Đó là đồng bạn mà mỗi đời truyền nhân Ẩn Môn tin tưởng nhất, quan hệ khăng khít cả đời.

Nhưng giây sau mọi người tỉnh táo lại, Tư Đồ Hương?

- Tư Đồ Hương, đệ tử cũ của Lục Thiên Sinh hình như có tên giống như vậy?

Tần Dương thản nhiên giải thích:

- Đúng là cô ấy.

Mọi người nghe vậy thì ánh mắt thay đổi.

Ngầu quá!

Đào góc tường quá đẹp!

Phỏng chừng lúc ấy Lục Thiên Sinh tức hộc máu.
Bình Luận (0)
Comment