Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1543 - Chương 1554: Mày Không Chết Thì Lòng Tao Khó Yên

Chương 1554: Mày không chết thì lòng tao khó yên
 

Một chỗ nào đó trong Trung Hải, mật thất.

Một người đàn ông đeo mặt nạ ngồi trước máy vi tính, đang trò chuyện trực tuyến với người khác. Người đàn ông trên màn hình đeo mặt nạ tương tự, đang cung kính lắng nghe.

- Trong vòng hai ngày, mang tất cả thành viên tiểu tổ K đến Trung Hải, tùy thời chuẩn bị nhận chỉ lệnh.

Người đàn ông trên màn hình mắt lóe tia sáng nghi hoặc:

- Đội trưởng, thành viên tiểu tổ K có thân phận mẫn cảm, vào Trung Quốc rất có thể sẽ gặp nguy hiểm không biết, tại sao phải làm như

vậy?

Người đàn ông trước máy vi tính giọng sắc lạnh nói:

- Tôi có ý đồ của tôi, các người lo nhận mệnh lệnh là được. Cậu hãy nói cho thành viên tiểu tổ K biết, nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng, tôi sẽ tăng lên phần thưởng nội bộ, một người 1kg Thần Tiên Túy!

Người đàn ông trên màn hình bông lộ tia mắt nóng bỏng:

- Vâng, tôi đi làm ngay, bảo đảm trong vòng hai ngày sẽ hoàn thành nhiệm vụ: Đội trưởng, có thể chia một ít Thần Tiên Túy cho tôi không?

Người đàn ông trước máy vi tính trầm giọng nói:

- Số lượng tôi đưa cho cậu chẳng phải đã đủ cho cậu dùng hằng ngày rồi sao?

Người đàn ông trên màn hình xoa tay, ánh mắt hơi lúng túng và thấp thỏm:

- Mấy ngày trước vui quá nên lỡ dùng hơi nhiều.

Người đàn ông trước máy vi tính ánh mắt nghiêm khắc hơn, nhưng giây sau trở nên hiền hòa:

- Được rồi, cho cậu 50gr, nhưng tôi cảnh cáo cậu, không muốn chết thì phải kiểm soát lượng dùng thật nghiêm khắc, lỡ xảy ra chuyện thì đừng nói là tôi không nhắc nhở cậu!

- Rõ thưa đội trưởng, cảm ơn đội trưởng!

- Nhớ kỹ, trong vòng hai ngày, toàn bộ tiểu tổ K tiến vào Trung Hải, ẩn núp chờ lệnh, không thể chậm trễ!

- Rõ!

Người đàn ông trước máy vi tính kết thúc trò chuyện, tắt máy, sau đó giơ tay tháo mặt nạ xuống lộ ra gương mặt thật của mình.

Văn Ngạn Hậu!

Văn Ngạn Hậu ngồi trên ghế, ra chiều đăm chiêu, mắt lấp lóe tia sáng biểu hiện nỗi lòng của ông không bình tĩnh.

- Mạc Vũ, tốt nhất là Lục Thiên Sinh có thể trực tiếp đánh chết mày, vậy thì tao không cần mạo hiểm ra tay làm gì.

- Mày chưa chết thì lòng tao khó yên!

Trung Quốc, sân bay ở nơi nào đó.

Một ông già vóc dáng cao kều kéo vali ngồi ở cửa đăng ký chờ máy bay, trên màn hình cửa đăng ký hiện dòng chữ trạm cuối chuyến bay này là Trung Hải.

Ông già mở Fetion, trong nhóm chat nhỏ chỉ có vài người đang nhấp nháy tin tức.

Bạn chat A: - Lão Hắc, đi thật hả?

Ông già gõ chữ trả lời: - Đúng rồi, tôi đang ở sân bay, chờ lên máy bay.

Bạn chat B: - Anh định làm thế nào?

Ông già: - Tùy cơ ứng biến đi, đến đó vây xem, nếu Lục Thiên Sinh đã khiêu chiến Mạc Vũ thì phỏng chừng hắn đột phá Thông Thần rồi, xác suất thắng của Mạc Vũ không cao, tôi không thể bỏ qua cơ hội như vậy.

Bạn chat A: - Có lẽ Mạc Vũ sẽ thua, nhưng đây chỉ là một cuộc so tài, không phải đánh sống chết, e rằng sẽ không xuất hiện kết quả mà

tôi và anh kỳ vọng.

Ông già: - Tóm lại đi một chuyến không mất mát cái gì, coi như xem cuộc vui. Huống chi Mạc Vũ và Lục Thiên Sinh xưa nay vốn là kẻ địch, Mạc Vũ sẽ không dễ dàng nhận thua, chắc chắn chống cự một phen, khi đó dù Mạc Vũ không chết, miễn cưỡng nhận thua thì cũng bị thương nặng, thế là có cơ hội rồi.

Bạn chat A: - Anh cẩn thận chút, không chừng sư phụ của Mạc Vũ, Miêu Kiếm Cung cũng ở. Có mặt của ông ta thì ai xuống tay là kẻ đó chết chắc!

Ông già: - Nếu Miêu Kiếm Cung ở thì tôi không ra tay, coi như đi xem trò hay. Dù Miêu Kiếm Cung biết tôi đi cũng không thể nào tự dưng tấn công tôi, đúng không nào?

Bạn chat A: - Ừ, an toàn là số một, khi nào có cơ hội thì hãy ra tay, yêu cầu ổn thỏa.

Ông già giơ tay nhìn cửa đăng ký, đánh chữ: - Lên máy bay, không nói nữa, tôi sẽ chú ý.

Sân bay Thương Châu.

La gia lão gia La Khiếu Thiên dẫn đám người trong tộc xuống xe, bao gồm bà ngoại của Tần Dương, bà La, bác La Kim Phong, anh họ La Dương, La Khai, La Chính, và chị họ La Tuyết.

Bọn họ đang chuẩn bị vào sân bay thì một chiếc xe con lái tới, cửa xe mở ra, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bước xuống xe.

La Khai nhìn lướt qua, kinh ngạc kêu lên:

- Hoắc Hiên! Anh đi đâu vậy?

Hoắc Hiên bước lên trước chào hỏi các trưởng bối La Khiếu Thiên, La Kim Phong.

La Kim Phong hơi kinh ngạc hỏi:

- Hoắc Hiên, con cũng đi Trung Hải?

Hoắc Hiên cười tươi nói:

- Vâng ạ, tuy Hoắc gia chúng con và Mạc tiên sinh không có giao tình gì, nhưng quan hệ của con với Tần Dương khá tốt, hơn nữa em họ Lâm Phỉ của con đang ở Trung Hải, dù sao đang rảnh rỗi nên muốn đi qua thăm.

La Kim Phong cười hiểu ý:

- Vậy à, chắc chúng ta chung chuyến bay, vừa lúc đi cùng nhau.

Hoắc Hiên gật đầu, đi chung nhóm với mấy anh em La Dương:

- Nguyên gia đình lớn, ba thế hệ đi cùng nhau thật náo nhiệt.

La Khai cười nói:

- Đúng rồi, Lục Thiên Sinh và Mạc tiên sinh đánh nhau, nhiều người đều muốn xem. Tuy hai người đó không mời bất cứ ai đến hiện trường xem cuộc chiến, nhưng người tu hành ở khắp nơi trên đất nước đều bay tới Trung Hải. Mạc tiên sinh là sư phụ của em họ, La gia chúng tôi tự nhiên phải đi giúp đỡ trợ uy, thuận tiện thăm em họ. Dì và dượng ba của tôi cũng sẽ đi Trung Hải, xem như thuận tiện tụ hợp cả gia đình.

Hoắc Hiên gật đầu, giây sau nhỏ giọng nói:

- Hiện giờ bên ngoài có cái nhìn không quá lạc quan với trận so tài này, mọi người đều cảm thấy Lục Thiên Sinh đã đột phá vào Thông Thần cảnh, Mạc tiên sinh chưa chắc đánh lại.

La Dương mỉm cười nói xen vào:

- Mạc tiên sinh làm việc vững vàng, nếu tiên sinh nhận khiêu chiến thì dù thực lực có chênh lệch thì cũng có sức đánh một trận. Dù thua cũng không sao, chỉ là thắng thua nhất thời

Hoắc Hiên gật gù đồng ý:

- Vậy cũng đúng, nhưng vẫn hy vọng Mạc tiên sinh sẽ thắng, thế thì tôi tìm Tần Dương uống rượu cũng uống vui vẻ hơn.

Nhắc đến Tần Dương, mấy anh em La Dương đều nở nụ cười.

Bọn họ chỉ ở chung với Tần Dương vài ngày nhưng hắn để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho họ. Nếu là trước kia, bọn họ sẽ không kéo cả gia đình lớn từ xa chạy đến Trung Hải cổ vũ cho sư phụ của Tần Dương, bây giờ La lão gia đề nghị, mọi người đều hăng hái đòi đi.

Mọi người muốn đi Trung Hải có một phần là đi góp vui, vây xem sự kiện trọng đại, nhưng cũng có một phần muốn đi Trung Hải thăm

em họ Tần Dương.

Lúc trước em họ Tần Dương đánh bại Triệu gia trên Anh Hùng Lôi, giúp da gia trở mình, trong một năm qua Tần Dương không ngừng nổi tiếng hơn, ở Hàn Quốc đẹp chuyên gia, lên võ đài Nhật Bản càn quét Thiên Nhân cảnh của Nhật Bản, về y thuật thì đánh bại Ishida Makoto, được hạng nhất thi đấu dương cầm ở Ba Lan.

Trước kia người La gia cảm thấy La Thị Hoa gả cho người thường là gả thấp, khi đàm luận luôn dùng giọng điệu là lạ. Nhưng giờ đàm luận gia đình dì ba thì mọi người có cảm giác được thơm lây.

Tần Dương, đúng rồi, Tần Dương tiếng tăm lừng lẫy đó là em họ của tôi, con của dì ba của tôi.
Bình Luận (0)
Comment