Chương 1553: Cứu viện
- Sư nương, mấy ngày này vất vả cho người quá, con kính người một ly!
Tần Dương cung kính bưng ly rượu bằng hai tay kính rượu hướng Long Nguyệt.
Long Nguyệt cười cầm ly rượu đụng nhẹ vào ly của Tần Dương:
- Người một nhà, con đừng khách sáo như thế, đừng nghe sư phụ của con tự biên tự diễn. Nếu muốn nói thật ra thì con để Long gia đầu
tư vào hạng mục lớn này là Long gia đã chiếm lợi lớn, nghe nói con vốn tìm Tô gia?
Tần Dương uống cạn rượu trong ly, đặt ly rượu xuống, giải thích rằng:
- Vâng, đúng là có ý tưởng này. Bởi vì con và Tô Mục Dao Có quan hệ khá tốt, Tô gia có tiếng nói nặng ký trong Kinh Thành. Nhưng về sau chú Diệp chủ động đề nghị cho Diệp gia vào cuộc chơi, con tự nhiên càng nghiêng hướng Diệp gia. Dù sao chú Diệp có thể tự quyết định việc của Diệp gia, còn Tô Mục Dao chỉ là người thay mặt của Tô gia.
Mạc Vũ bưng ly rượu nhấp một ngụm:
- Là ta điện thoại cho chú Diệp của con, nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài. Hơn nữa có bọn họ ở thì hạng mục của con càng ổn thỏa hơn.
Tần Dương đã hiểu:
- Thì ra là vậy, hèn gì, cảm ơn sự phụ!
Mạc Vũ trầm giọng nói:
- Con muốn làm xe hơi tự lái, ta không phản đối, đây là tiến bộ của khoa học kỹ thuật, thậm chí có thể gọi là cuộc biến cách ngành sản xuất xe hơi, về sau có lẽ mở rộng sang nhiều ngành nghề khác. Nhưng ta chỉ có một yêu cầu với con, đó là ổn!
- Ngồi trên xe hơi là người sống sờ sờ, một chút sai sót hoặc không hoàn thiện của các người sẽ mang đến tổn thất kinh tế to lớn, thậm chí là mạng người. Mạng sống con người vô giá, nên về chuyện này các người phải làm thật chắc chắn vào, không được có sai sót gì, tuyệt đối không thể vội vã, vì kiếm tiền mà qua loa, có một số sai lầm khi đã phạm vào là không có cơ hội hối hận.
Vẻ mặt Tần Dương nghiêm túc tỏ thái độ nói:
- Sư phụ yên tâm, con nhất định ghi nhớ lời của người, nghiêm khắc làm theo quy trình trong quy định, cố gắng cho nhiều chuyên gia tham gia vào, hoàn mỹ không sai sót!
Sắc mặt Mạc Vũ dịu xuống, ánh mắt nhìn Tần Dương lóe tia vui mừng.
Tần Dương được một tay Mạc Vũ dạy dỗ ra, Tần Dương như con của mình vậy. Trông thấy Tần Dương từng bước một đi đến hôm nay, trong lòng Mạc Vũ tràn ngập kiêu hãnh.
Ngày xưa Mạc Vũ làm mưa làm gió trong Trung Hải, nhưng cuối cùng bất đắc dĩ ra đi, so sánh với hắn thì đệ tử này làm càng giỏi hơn.
Nhà xí nghiệp tài sản hàng tỷ, thần y, nghệ sĩ dương cầm, thần tượng toàn dân, anh hùng dân tộc.
Tần Dương hiện giờ đã có mạng lưới quan hệ của riêng mình, cho hắn thêm thời gian thì có lẽ sẽ vượt qua sự phụ này về mọi mặt!
Trong lòng rất là vui mừng.
- Nào, chúc Con mọi việc thuận lợi:
Tần Dương cụng ly với Mạc Vũ, chợt nhớ ra một chuyện:
- Phải rồi, sư phụ, mấy ngày nay có lẽ sẽ có bệnh nhân đến Trung Hải, bệnh lịch của bà ta hơi kỳ lạ, đến lúc đó nhờ sư phụ cho Con xin ý
kiến.
Mạc Vũ gật đầu, hỏi:
- Được, ai vậy?
Tần Dương cười nói:
- Không quen, Con treo nhiệm vụ trong Black Prison web, bạn của con biết việc này nên giới thiệu khách cho con, nếu khám bệnh phát hiện có thể chữa được thì sẽ lập hợp đồng qua Black Prison web.
Mạc Vũ biết chuyện này, cười nói:
- Siêu Phàm à?
Tần Dương cười đáp:
- Đỉnh phong Siêu Phàm, đây là mức giới hạn thấp nhất mà Con chấp nhận được, thực lực thấp hơn nữa thì không bảo hiểm.
Mạc Vũ cười mắng:
- Thằng nhóc này, lá gan không nhỏ. Con cẩn thận chút, quan hệ giữa người với người không thể chỉ dựa vào đè ép bằng vũ lực. Đúng là Black Prison web có tác dụng giám sát, nhưng nó không phải vạn năng.
Tần Dương cười cười:
- Con hiểu mà sư phụ.
Cuộc so tài của Lục Thiên Sinh và Mạc Vũ định ở ba ngày sau, địa điểm là nơi Tần Dương và Tư Đồ Hương từng so tài. Tin hai người sắp So tài đã sớm lan rộng trong giới.
Mạc Vũ là tông môn đương nhiệm của Ấn Môn. Lục gia là gia tộc người tu hành nổi tiếng, Lục Thiên Sinh là thiên tài phù thủy trắng hiếm gặp. Sức ảnh hưởng cuộc so tài của hai người lớn hơn ngày xưa Tần Dương đầu với Tư Đồ Hương. Người tu hành từ các nơi trên cả nước đều chạy tới Mạc Vũ, để xem tận mắt cuộc cao thủ so tài đầy hấp dẫn này.
Mạc Vũ từ chối đề nghị mời sư Công Miêu Kiếm Cung trở về trấn giữ của Tần Dương, khiến trong lòng hắn cứ lo âu, nghĩ trước nghĩ sau, hắn quyết định mời cứu binh.
Người có thực lực trấn được tình hình vừa là người Tần Dương quen và có giao tình thì chỉ có một người, hắn bất chấp chuyện khác, trực tiếp điện thoại.
- Lão Dương, đang bận gì vậy?
Dương Hạo Nhiên cười tủm tỉm trả lời:
- Đang sửa một món văn vật vỡ nát, kiểm ta có chuyện gì không?
Tần Dương thẳng thắn trả lời:
- Có, mấy ngày nay người có thời gian rảnh không? Con có chuyện muốn mời người giúp.
- Có rảnh, chuyện gì vậy? Con nói đi.
Tần Dương thầm thở phào, mình đã nói muốn mời hắn ta giúp đỡ mà hắn ta vẫn nói là có rảnh, vậy nghĩa là chuyện này có tám mươi phần trăm hắn ta sẽ nhận lời.
- Lão Dương biết Lục gia Trung Hải không?
Dương Hạo Nhiên cười nói:
- Biết, sao thế?
Tần Dương kể lại chuyện Lục Thiên Sinh khiêu chiến Mạc Vũ, thành khẩn nói:
- Con vốn định mời sư Công trở về trấn giữ, để phòng ngừa phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn, nhưng tính khí của sư phụ con hơi ngoan cố, không đồng ý làm như vậy. Nếu con mới sư công trở về lại sợ chọc giận sư phụ, nên muốn mời lão Dương đến Trung Hải một chuyến, xem như trấn tình hình giúp con.
Trung Hải à?
Dương Hạo Nhiên khẽ thở dài:
- Đó là nơi khiến người đau lòng.
Lòng Tần Dương chùng xuống, hắn biết thời trẻ Dương Hạo Nhiên ở Trung Hải, con trai, cháu trai, cháu gái của hắn ta với Đinh Thục Nghi cũng ở đây, có lẽ Trung Hải là nơi đau buồn mà Dương Hạo Nhiên không muốn đặt chân đến.
May mà Tần Dương chưa kịp mở miệng năn nỉ thì Dương Hạo Nhiên đã sảng khoái đồng ý nói:
- Được rồi, ta sẽ đến đúng giờ, nhân dịp âm thầm xem cháu trai, cháu gái của ta.
Tần Dương bỗng chốc nhẹ lòng, cười nói:
- Được ạ, Dương Đào đã vào đoàn phim, theo con biết thì anh ta làm việc rất hăng hái. Dương Phỉ Nhi là cô gái hết sức chăm chỉ, làm công việc y tá rất tốt. Đến lúc đó con sẽ cùng người đi bệnh viện, a, đi đoàn phim cũng được. Tóm lại con là ông chủ, đi xem công việc của họ cũng là chuyện bình thường.
- Quyết định vậy đi, sư phụ của Con chừng nào So tài? Ta sẽ đến trước một ngày.
Tần Dương cười nói:
- Đã biết, con sẽ kêu Tư Đồ Hương đặt vé máy bay và khách sạn cho người, con sẽ đi sân bay đón người.
- Không cần quá xa lạ, chúng ta là bạn vong niên. Ta biết con lo lắng điều gì, nhưng ở trước mắt bao người sẽ không có xảy ra chuyện gì
đâu, đừng quá lo.
Tần Dương cười nói:
- Lão Dương đến thì Con tự nhiên không lo gì nữa, có người trấn giữ thì ai dám làm bậy?
Dương Hạo Nhiên cười to bảo:
- Con đừng tâng bốc ta, trên đời có nhiều người giỏi hơn ta.
Tần Dương cười nói:
- Có lẽ họ giỏi hơn lão Dương, nhưng người ta sẽ không xuống tay với sư phụ của con, người nói có đúng không?
- Được rồi, vậy con xem rồi sắp xếp đi, ta tiếp tục sửa văn vật, tranh thủ làm xong trước khi đi Trung Hải.