Chương 1552: Hắn không có dũng khí liều mạng
Tần Dương dò hỏi ý của Mạc Vũ, nhưng chỉ càng khiến hắn cảm giác không đáng tin. Tần Dương họi hợp với Tư Đồ Hương rồi trực tiếp đi biệt thự chỗ ở của Mạc Vũ.
Tin tức Lục Thiên Sinh khiêu chiến Mạc Vũ cũng do Tư Đồ Hương báo lại cho Tần Dương biết, cô vẫn luôn ở Trung Hải, chuyện lớn như vậy tự nhiên không thể che giấu cô được.
Khi Tần Dương đến nơi, Mạc Vũ đang ở trong vườn cắt tỉa chậu bonsai. Tất cả hoa cỏ trồng trong biệt thự đều được Mạc Vũ tự mình chăm bón, hắn ẩn cư tại đây, sống một cuộc sống ẩn sĩ không bon chen với đời.
- Hai đứa tới rồi à, đúng dịp lắm, Hà Tú làm thịt mấy con cá chép bạc, hai đứa có lộc ăn, thích canh chua hay sốt mala?
Tần Dương nhìn Mạc Vũ thần thái nhàn nhã, nét mặt bất đắc dĩ nói:
- Sư phụ, người ta đánh tới cửa nhà rồi mà người không sốt ruột chút nào sao?
Mạc Vũ bình thản cười nói:
- Dù đánh nhau vẫn cần ăn cơm, hơn nữa chỉ là một cuộc so tài, nếu thật sự không đánh lại thì nhận thua, chứ chẳng lẽ liều cả mạng già
ra?
Tần Dương bĩu môi:
- Nếu được vậy thì hay, Con chỉ sợ lỡ như đến lúc đó, người không chịu nhận thua như đã nói mà tuyển chọn liều mạng. Dù sao Lục Thiên Sinh là đối thủ gút mắt ân oán nhiều năm với sự phụ, sao có chuyện người nhận thua dễ vậy được?
Mạc Vũ nhẹ nhàng cắt hai cành cây cuối cùng, đặt kéo xuống, phủi đất bùn dính trên tay, đi sang ao nước bên cạnh, vừa rửa tay vừa cười
tủm tỉm nói:
- Xem ra đồ đệ của ta không có chút niềm tin vào ta.
Tần Dương cãi lại:
- Không phải con không tin tưởng sư phụ mà vì sư phụ đã dạy con rồi, làm việc thì đừng nghĩ tới thành công, lo suy xét thất bại trước đã, xem mình có chịu nổi kết quả đó hay không, như vậy mới càng thêm lý trí làm ra lựa chọn, sẽ có phương hướng rõ ràng hơn, có động lực
Cố gắng hơn.
- Sư phụ nói rằng Lục Thiên Sinh bế quan lâu dài, tuy có xác suất thăng cấp thất bại, nhưng nếu hắn gióng trống khua chiêng khiêu chiến sư phụ, theo như con hiểu biết về hắn thì chắc đã thành công trạng thái, nên mới sốt ruột đến khiêu chiến sư phụ. Vì Lục Thiên Sinh biết
rõ nếu nhanh chóng khiêu chiến trước khi sư phụ trạng thái thì rất khó có cơ hội lại đánh bại sư phụ.
Mạc Vũ rửa tay xong cầm khăn lông lau tay, cười nói:
- Con cho rằng hắn đã đột phá?
Tần Dương trả lời bằng giọng khẳng định:
- Con nghĩ vậy, tuy con không giao tiếp nhiều với hắn nhưng đã nghe chuyện quá khứ của hắn. Con cảm giác con người này có một đặc điểm là không thích làm chuyện không nắm chắc, hoặc nên nói là thiếu dũng khí tay không xông lên liều mạng. Lúc trước sư phụ và Lục Thiên Sinh gặp nhau ở Trung Hải, hắn núp sau màn, cuối cùng bị buộc lôi ra trước mắt bao người mới bất đắc dĩ đánh một trận với sự phụ đấy thôi. Bây giờ hắn chủ động khiêu chiến với sự phụ đã nói lên Lục Thiên Sinh có tự tin tuyệt đối, nguồn gốc sự tự tin đó đến từ thực lực tăng cao!
Mạc Vũ cười, bưng tách trà đặt trên bàn đá lên uống một ngụm:
- Đúng vậy, ta cũng cho rằng như thế.
Tần Dương trợn to mắt nói:
- Sư phụ cũng nghĩ vậy? Thế sao còn ứng chiến?
Mạc Vũ mỉm cười nói:
- Thì mới nãy Con đã đánh giá rồi thôi, Lục Thiên Sinh thiếu dũng khí tay không ra trận liều mạng, ta thì không phải Lục Thiên Sinh.
Tần Dương hơi tức giận, còn muốn khuyên bảo, nhưng Mạc Vũ khoát tay ngắn lời nói sắp thốt khỏi môi hắn:
- Yên tâm, trong lòng ta tự biết. Tuy ta chưa hoàn toàn bước vào cảnh giới đó nhưng không kém quá nhiều, đã đại khái hiểu được cảnh giới đó. Dù hắn thật sự đột phá, ta không đánh lại hắn, nhưng hắn muốn đánh chết hay đánh tàn phế ta cũng không dễ dàng.
- Ta đồng ý cuộc khiêu chiến này một là vì không muốn tỏ ra yếu thế, thứ hai là thiệt tình muốn tìm chút cảm giác hiểu rõ mà ta cứ thấy thiếu qua trận chiến này, hy vọng qua đó hoàn thành đột phá thật sự. Nếu ta cố gắng thử mà không đánh lại hắn thì ta sẽ nhận thua.
Mạc Vũ tạm dừng một chút, thấy ánh mắt của Tần Dương nghi ngờ nhìn mình, cười sang sảng:
- Lúc ta ở Trung Hải gặp thất bại, ảm đạm rời đi, thất bại lớn như vậy mà ta còn cố gắng vượt qua được, chẳng lẽ có thất bại nào khó chấp nhận hơn lần đó sao? Dù kém cỏi hơn người ta cỡ nào, quay về khổ tu, tìm cơ hội lấy lại những gì đã mất là được. Ta và Lục Thiên Sinh chỉ là đối thủ, không xem như kẻ thù sống chết nên tự nhiên không cần liều mạng.
Tần Dương bĩu môi nói:
- Sư phụ cho rằng các người không phải kẻ thù sống chết, nhưng chưa chắc người ta cũng nghĩ thế.
Mạc Vũ cười nói:
- Con đừng không tin, ta dám xác định điểm này. Đúng là hắn hận ta thấu xương, nhưng điều hắn muốn làm nhất không phải giết ta mà là công bằng công chính đánh bại ta trước Công chúng, chứng minh hắn mạnh hơn ta!
Tần Dương muốn phản bác, nhưng ngẫm nghĩ hình như đúng là thế.
- Được rồi, nếu sư phụ đã nói thế thì con yên lòng. À, xảy ra chuyện lớn như vậy, có nên mời sư công trở về xem cuộc chiến không? Lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng có người xử lý. Lục gia sản nghiệp lớn cao thu đông đúc, nếu họ thật sự ngang ngược thì con chỉ là Thiên Nhân cảnh khó mà cản nổi.
Mạc Vũ lắc đầu, nói:
- Không cần làm phiền đến lão nhân gia, đến lúc đó chắc chắn có nhiều người vây xem trận chiến đấu này, Lục Thiên Sinh là người sĩ diện, sẽ không làm chuyện tồi tệ gì. Được rồi, vốn không muốn nói cho con biết chuyện này cũng vì sợ con nghĩ lung tung. Nếu con đã biết, cũng đã giải thích rồi thì tạm dừng ở đây. Hai đứa còn không trả lời ta, ăn canh chua hay sốt mala?
Tần Dương không biết nên nói cái gì:
- Vậy ăn sốt mala, dạo này ăn đồ tây đến ngán, ăn sốt mala đỡ thèm.
- Rồi, có nhiều cá, chờ sư nương của con về, Khang Huy, Hà Tú cũng có mặt, thêm vào hai đứa, chúng ta cùng nhau ăn.
Tần Dương tò mò hỏi:
- Sư nương đang ở đâu?
Mạc Vũ lườm hắn:
- Bôn ba hạng mục xe hơi tự lái của con chứ đi đâu, Con ném nhân viên kỹ thuật lại đây, còn mình thì rảnh tay chuồn đi Mỹ, sư nương của con không bắt tay vào quản lý thì ai làm giúp con?
Tần Dương rụt CỔ, cười nịnh nói:
- Thế thì đúng là vất vả cho sư nương quá, buổi tối con sẽ tính thêm mấy ly rượu!
Mạc Vũ cười mắng:
- Dẹp đi! Bữa cơm chiều hôm nay giao cho con, đi nấu ăn nhanh lên, xem như thù lao!
Tần Dương nhe răng cười:
- Sư phụ có sự nương, đồ đệ tội nghiệp thành cu li, thật đáng thương.
Không đợi Mạc Vũ mắng vào mặt Tần Dương đã nhanh như chớp chạy hướng nhà bếp. Tư Đồ Hương mím môi cười, nhanh chân đi theo Tần Dương.
Tư Đồ Hương rất thích xem trao đổi giữa Tần Dương và Mạc Vũ, hơi hâm mộ quan hệ sư đồ mà như cha con của họ. Hiện giờ Lục Thiên Sinh và Mạc Vũ sắp chính thức so tài một trận, nỗi lòng của Tư Đồ Hương hơi rối rắm.
Tuy Lục Thiên Sinh chỉ lợi dụng cô làm công cụ nhưng từng bỏ công sức trong quá trình trưởng thành của Cô, ví dụ lúc đối phó đám họ hàng như sói cọp kia. Trong lòng Tư Đồ Hương rất bất mãn sự bạc bẽo của Lục Thiên Sinh, rồi lại nghĩ tình xưa.
ý muốn của Tư Đồ Hương là hy vọng hai người đó đừng đấu với nhau nữa, tốt nhất là ở chung hòa bình. Nhưng sự việc sẽ không phát triển theo ý cô muốn.