Chương 1577: Còn chưa đủ mất mặt sao?
- Mặc kệ nói sao thì bây giờ là người Lục gia chúng ta chết, chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn mà không làm gì sao?
- So tài công bằng, không thể tránh khỏi tổn thương, Mạc Vũ kia cũng bị thương. Lúc trước Lục Đào bắt các ca sĩ Miêu Toa, suýt nổ chết Tần Dương, phải chăng thầy trò Mạc Vũ cũng nên trả thù lại Lục gia chúng ta?
- Anh có còn là người Lục gia nữa không? Sao cứ bênh người ngoài thế?
- Đương nhiên ta là người Lục gia, ta cũng biết câu bệnh người nhà không bệnh lý lẽ, nhưng ta cũng có sĩ diện của mình! Việc này đồn ra ngoài thì người ta nhìn vào Lục gia như thế nào? Dù gì cũng là gia tộc người tu hành quyền quý, không chấp nhận mình thua, sau này còn ai dám giao tiếp với chúng ta? Ai dám bàn về phép tắc với chúng ta nữa?
- Chẳng lẽ chúng ta bỏ qua việc này? Làm vậy thì không mất mặt hay sao?
Người Lục gia trong phòng chia hai phe tranh chấp, một bên đồng ý trả thù, bên kia thì phản đối, trong một chốc không ai thuyết phục được ai.
- Cãi nhau đủ chưa?
Một giọng nói già nua bỗng nhiên vang lên, tiếng cãi lộn ồn ào thoáng chốc ngừng bặt, mọi người cùng nhìn ông già tóc trắng ngồi trên
sofa.
Ông già mái tóc bạc phơ không một cọng tóc đen, lông mày cũng cơ hồ hoa râm, thân hình hơi gầy gò, nhưng đôi mắt vẫn đen láy sáng ngời, cho cảm giác rất quái dị.
Chủ nhà Lục gia ngồi trên sofa quay đầu, cung kính hỏi:
- Tam gia, người thấy việc này thế nào?
Ông già tóc trắng quét mắt mọi người, hừ lạnh nói:
- Còn chưa đủ mất mặt sao? Còn muốn tiếp tục mất mặt?
Chủ nhà Lục gia bị nói về mặt ngượng nghịu, gã thiên hướng phe tiếp tục gây sự báo thù, nhưng nay xem ra lão tổ Lục gia không đồng ý với quan điểm này.
Ông già tóc trắng là lão tổ Lục gia, Lục Thần, năm nay đã hơn một trăm hai mươi tuổi, thực lực mạnh mẽ, ngày thường không nhúng tay vào việc Lục gia. Vì thiên tài Lục gia Lục Thiên Sinh so tài với Mạc Vũ nên Lục Thần mới tự mình tham dự chú ý, nhưng kết quả khiến Lục Thần vô cùng thất vọng.
Chủ nhà Lục gia cung kính hỏi:
- Tam gia, ý của người là chúng ta dùng tay tại đây?
- Chứ không thì anh muốn làm gì? Phái người đi ám sát Mạc Vũ hoặc Tần Dương sao? Thậm chí giết luôn Miêu Kiếm Cung?
Mắt Lục Thần lộ tia mỉa mai:
- Lẽ nào hôm nay anh không thấy người đến ủng hộ Mạc Vũ gồm những ai? Lục gia có thực lực giết Mạc Vũ, nhưng sau khi giết thì sao? Chẳng lẽ không có người báo thù cho bọn họ?
- Không nói nhiều, Diệp Tây Đông bên Kinh Thành và Mạc Vũ có quan hệ thân thiết như anh em, nếu Mạc Vũ chết vào âm mưu quỷ kế thì Diệp Tây Đông sẽ mặc kệ sao? Còn Triệu Hâm nữa, Mạc Vũ có ơn cứu mạng với Triệu Hâm, người này sắp bước vào vị trí kia, Lục gia
chịu nổi sao?
- Mới chỉ tính tới quan hệ cá nhân của Mạc Vũ, còn đám bạn bè thân thiết của Miêu Kiếm Cung nữa, ai nấy đều trên Thông Thần, thậm chí là cường giả Chí Tôn, bọn họ sẽ thờ ơ sao?
Mọi người nghe lời Lục Thần nói, nửa hiểu nửa không, nhưng nghe lọt tại vài lời.
Có thể công bằng khiêu chiến Mạc Vũ, nhưng đừng chơi trò xấu xa, nếu không thì khó gánh chịu hậu quả!
Không phải nói Lục gia kém hơn Ẩn Môn, nếu đổi vị trí thì cũng như nhau, dù Mạc Vũ hoặc Miêu Kiếm Cung có thực lực giết sạch Lục gia nhưng họ không dám làm như vậy, vì nếu chuyện đó bị phơi bày ra sẽ có quốc gia xử lý, dù không bị phanh phui cũng sẽ có người điều tra, trừ phi làm kín kẽ không lộ manh mối nhỏ bé nào.
Cho dù làm hoàn mỹ không để lại chứng cứ, nhưng cường giả thật sự ra tay thì cần gì chứng cứ?
Chủ nhà Lục gia cúi đầu nói:
- Tam gia dạy rất đúng, việc này ngừng tại đây.
Lục Thần lạnh lùng nói:
- Lục Phong Niên tự bước lên đường tà đạo, sự sống chết của hắn không liên quan Lục gia. Đấu tranh giữa Lục Thiên Sinh và Mạc Vũ thuộc về ân oán cá nhân, hắn muốn đấu thế nào thì tùy, tự gánh lấy hậu quả, người Lục gia không được nhúng tay!
Lục Thần là lão tổ Lục gia, lời hắn ta nói tựa như thánh chỉ trong Lục gia, không ai dám cãi lời, dù là chủ nhà Lục gia cũng phải cung kính
nghe theo.
- Rõ thưa Tam gia!
Lục Thần đứng lên, chắp tay sau lưng bước ra ngoài, lạnh lùng nói:
- Uy danh của Lục gia là công bằng công chính xây lên, chứ không phải ỷ vào âm mưu quỷ kế, sao đến đời các ngươi càng lúc càng tuột hậu, thật là mất mặt!
Đám người vẻ mặt ngượng nghịu, nhưng đành chịu, ai kêu đây là lời Lục Thần nói, đành cung kính lắng nghe.
Lục Thần cứ thế bước đi, chủ nhà Lục gia nét mặt sa sầm nói:
- Đã nghe Tam gia nói rồi đấy, chuyện này dừng ở đây, không được nhắc tới chuyện báo thù nữa!
Ông già tóc bạc nhíu mày nói:
- Cho dù không báo thù nhưng Thiên Sinh bị thương nặng như vậy, làm sao bây giờ? Mạc Vũ là thần y, đã khẳng định Thiên Sinh chẳng những cụt con đường phía trước, hơn nữa thực lực giảm mạnh.
Chủ nhà Lục gia nhức đầu, phẩy tay:
- Nghĩ cách tìm bác sĩ khác xem có thể chữa cho hắn được không, với tính cách của hắn sợ rằng thà chết cũng sẽ không cúi đầu hướng
Mạc Vũ.
Ông già tóc bạc gật đầu, nói:
- Đúng rồi, ta lo nhất là điểm này, hắn là người có hy vọng đột phá Chí Tôn nhất trong thế hệ trẻ Lục gia chúng ta, hiện giờ...
Chủ nhà Lục gia thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Lo chữa bệnh trước đã, từ từ khuyên nhủ hắn. Vốn thua người ta, nhận thua thì có sao? Về sau có cơ hội thắng lại là được.
Ông già tóc bạc nhăn mặt rầu rĩ nói:
- Ta đi khuyên nhủ hắn lần nữa vậy!
Chủ nhà Lục gia khoát tay:
- Việc này cứ như vậy đi, mọi người giải tán!
Ông già tóc bạc ra biệt thự, đi tới chỗ ở của Lục Thiên Sinh, sau khi hắn ta bị thương thì được đưa về đây.
Lục Thiên Sinh nằm trên giường, đôi mắt trống rỗng tuyệt vọng. Thấy ông già tóc bạc đi vào cửa, ánh mắt Lục Thiên Sinh không chút dao
động, giống như không thấy người tới.
Ông già tóc bạc lộ về mặt tiếc thương, ngồi bên cạnh Lục Thiên Sinh, nhỏ giọng nói:
- Thiên Sinh, ta biết trong lòng con khó chịu, nhưng chuyện đã phát sinh, nên nhìn về phía trước. Lão tổ lên tiếng, ân oán giữa con và Mạc Vũ phải dựa vào chính con giải quyết, Lục gia sẽ không nhúng tay...
- Không cần các người nhúng tay!
Lục Thiên Sinh đờ đẫn mở miệng nói:
- Chú Hai, lão tổ nói đúng, đây là chiến tranh giữa con và Mạc Vũ, không liên quan đến người khác, Con thua cũng là chuyện của riêng
con.
Ông già tóc bạc khẽ thở dài:
- Kinh mạch của con bị tổn hại rất nặng, khiếu huyệt cũng bị đánh sâu vào tổn thương. Nếu đã thua thì tại sao không bằng phẳng chấp nhận thua? Để Mạc Vũ chữa cho con. Thân thể khỏe mạnh mới là vốn liếng, có sức khỏe mới có cơ hội thăng hắn...
- Chú hai, đừng nói nữa, con tuyệt đối sẽ không cúi đầu nhận thua hắn!
Giọng điệu của Lục Thiên Sinh lạnh lùng mà đanh thép:
- Nếu nhờ hắn chữa khỏi thì dù sau này con đánh bại hắn cũng chẳng đâu vào đâu, lấy oán trả ơn sao?
Ông già tóc bạc cau mày, giọng nói chất chứa tức giận:
- Chứ chẳng lẽ con định để mặc thân thể của mình như vậy sao?
Lục Thiên Sinh chậm rãi quay đầu nhìn ông già tóc bạc, trong đôi mắt trống rỗng chết lặng kia lóe tia khác lạ:
- Chú Hai có nhớ Lục gia chúng ta có một công pháp cực kỳ bá đạo mà không ai luyện thành công?