Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1565 - Chương 1576: Đừng Mặt Dày Quá Được Không?

Chương 1576: Đừng mặt dày quá được không?
 

Lúc ở Nhật Bản, khi Tần Dương đánh lôi đài đã trực tiếp liên lạc với Long Vương, sau đó Long Vương mời cứu viện giúp Tần Dương, người đó là Dương Hạo Nhiên. Mạc Vũ nghe Dương Hạo Nhiên nói câu trên thì biết ngay lai lịch của hắn ta, lòng thầm kinh ngạc, không ngờ Tần Dương và cường giả Chí Tôn này kết bạn với nhau sâu như vậy.

Cường giả Chí Tôn như Dương Hạo Nhiên không dễ ra tay giúp người, càng đừng nói là làm bảo vệ cho ai đó. Nhưng Dương Hạo Nhiên sảng khoái đến biệt thự, chỉ có thể nói lên Dương Hạo Nhiên rất thưởng thức Tần Dương, thật lòng xem hắn là cậu bạn trẻ.

Tần Dương có thể tiêu sái gọi Dương Hạo Nhiên là lão Dương, nhưng Mạc Vũ thì không kêu được, dù sao đó là tiền bối, hai người không có giao tình gì, người ta còn đến giúp mình. Thế là Mạc Vũ vẫn khách khí chắp tay nói:

- Tiền bối coi trọng đệ tử là vinh hạnh của hắn, tiền bối nhận đệ tử nhờ vả đến trông chừng ta, Mạc Vũ vô cùng cảm kích.

Dương Hạo Nhiên cười nói:

- Con người của ta cả đời trừ tu hành ra chỉ thích văn vật. Một tuần đó Tần Dương càn quét người Nhật Thiên Nhân cảnh, mang về hơn bốn trăm món văn vật cao cấp cho Trung Quốc, trong đó thậm chí còn có văn vật quý báu cấp quốc gia. Hơn nữa Tần Dương không đòi yêu cầu gì, đều hiến tặng hết cho quốc gia, tất cả cất chứa trong bảo tàng Kinh Thành nơi ta treo chức. Là một chuyên gia văn vật, trong lòng ta vô cùng cảm kích Tần Dương. Nói đến thì bản thân ta dành cả đời cũng không lấy về nhiều văn vật như thế cho đất nước, hắn giỏi hơn ta, đúng với câu có chí không ở lớn tuổi, anh hùng thiếu niên, tất cả đều nhờ Mạc tiên sinh dạy hay!

Mạc Vũ được Dương Hạo Nhiên khen như thế, dù hắn ta không màng danh lợi nhưng trong lòng không kìm được dâng lên chút vui sướng, giống như nghe người ta khen con của mình ngoan thế này, giỏi thế nọ, bậc phụ huynh tất nhiên nghe lâng lâng.

- Dương tiền bối quá khen, thằng bé Tần Dương trải qua nhiều chuyện, có nhiều ý tưởng, hắn làm việc nằm ngoài dự đoán của ta, biết cách làm ầm ĩ hơn hồi ta còn trẻ nhiều.

Dương Hạo Nhiên cười nói:

- Làm ầm ĩ được là chuyện tốt, người có bản lĩnh thì mới làm ầm ĩ được. Mạc tiên sinh, ta thấy tiên sinh bị thương không nhẹ, cần điều trị ngay. Thôi chúng ta đừng nói chuyện làm mất thời gian chữa trị của Mạc tiên sinh, chờ khi tiên sinh khỏe hơn rồi từ từ tán gẫu sau. Xếp cho tôi một căn phòng yên lặng là được, còn lại cứ kệ tôi.

Mạc Vũ tự nhiên sẽ không từ chối ý tốt của Dương Hạo Nhiên, cảm kích nói:

- Có tiền bối trông chừng thì vãn bối hoàn toàn yên lòng, mấy ngày nay vất vả cho tiền bối rồi, đợi khi nào vãn bối khỏe lại sẽ cụng ly với

tiền bối sau!

Dương Hạo Nhiên khoát tay, tiêu sái nói:

- Được rồi, Mạc tiên sinh lo chữa thương trước đi. Con người có y thuật không ai bằng, đợi chút tối ta có vài vấn đề xin hỏi tiên sinh.

Long Nguyệt cung kính dàn xếp Dương Hạo Nhiên vào ở một căn phòng im lặng nằm phía sau biệt thự, lòng thầm vui mừng, Cô vốn

định xin gia tộc giúp đỡ cử hai cao thủ đến trấn giữ. Dù sao mọi người đều biết chuyện Mạc Vũ bị thương, nhiều người đến Trung Hải, hỗn tạp đủ mọi hạng người, không thể không đề phòng, hiện giờ có cường giả Chí Tôn Dương Hạo Nhiên trấn giữ tại đây thì còn lo lắng cái gì?

Tư Đồ Hương âm thầm quay về nhà hàng Thanh Hòa, tìm đến Tần Dương đang chiêu đãi khách.

- Đã sắp xếp xong rồi.

Tần Dương khẽ ừ, hỏi nhỏ:

- Sư phụ khỏe chứ?

- Lúc tôi đi thì tông chủ đang ngâm nước thuốc, tông chủ đã chuẩn bị sẵn, nói là buổi tối sẽ có mặt trong buổi tiệc.

Tần Dương thở phào một hơi, cười nói:

- Tốt quá.

Tần Dương bao trọn nhà hàng, sẽ không phục vụ khách khác, trước cửa có chỗ tặng quà cho mỗi vị khách cầm thẻ số, và đăng ký đơn giản.

Tần Dương nhìn những cái tên riêng và tên thế lực trong cuốn sổ đăng ký, lòng thầm giật mình, sư phụ xã giao rộng thật, trên đến nhà quyền quý người tu hành, dưới tới quan to nhà giàu, những người và thế lực này chắc chỉ là một phần trong quan hệ cá nhân của sư phụ.

Sư phụ ghê gớm quá!

Tần Dương dặn dò Tư Đồ Hương lúc đăng ký tặng quà thì hỏi ý kiến khách có muốn ở lại không, Ẩn Môn sẽ bao trọn chi phí ăn ở cho họ. Có người biểu thị sẽ đi, có người thì vui vẻ đồng ý ở lại.

Trong lúc Tần Dương chiêu đãi mọi người ăn uống linh đình thì Lục gia phủ mây đen âm u.

Trong biệt thự Lục gia tụ tập nhiều người, ai nấy sắc mặt khó coi.

- Không thể bỏ qua cơn tức này được! Thiên Sinh là tương lai của Lục gia chúng ta, còn trẻ như vậy đã đến Thông Thần cảnh, cho hắn thêm mười năm, hai mươi năm có lẽ sẽ trở thành cường giả Chí Tôn trẻ tuổi nhất, nhưng mọi thứ bị Mạc Vũ phá nát, phải báo thù!

Lục Quốc Thịnh vừa dứt lời, một ông già tóc bạc ngồi bên cạnh sắc mặt âm trầm đồng ý:

- Đúng vậy! Việc này không thể dừng ở đây! Lần này Mạc Vũ chẳng những hủy diệt Thiên Sinh, còn thắng chúng ta mười tỷ, tính luôn tiền cược của người khác thì Lục gia chúng ta bị tổn thất nặng. Cộng với trước đó cha con Lục Phong Niên chết trong tay thầy trò Mạc Vũ, mấy món nợ máu này nếu đều nén giận thì về sau Lục gia chúng ta còn có thể ngẩng cao đầu được không?

Một ông già tóc trắng ngồi bên cạnh nhíu mày nói:

- Quảng Tuyên, ta cảm thấy anh nói lời này hơi thiếu công bằng.

Ông già tóc bạc hừ lạnh nói:

- Tôi thiếu công bằng chỗ nào? Chẳng lẽ lời tôi nói không phải sự thật?

Ông già tóc trắng thở dài một hơi nói:

- Ta cũng cảm thấy rất đau lòng với cái chết của cha Con Lục Phong Niên, dù sao bọn họ là người tu hành rất có thiên phú của Lục gia chúng ta, nếu không đi lên con đường lạc lối thì sẽ là nòng cốt của Lục gia. Nhưng năm xưa Lục Phong Niên bị đuổi ra Ấn Môn không liên quan đến Mạc Vũ, sau này Phong Niên sáng lập Hắc Thủ, liên tiếp xuống tay với thầy trò Mạc Vũ, họ đánh trả lại cũng là hợp tình hợp lý, huống chi theo như tin tức thì Phong Thiên thua Mạc Vũ, vì không muốn bị bắt nên tự sát chết. Lục Đào bị bắt rồi bị người ám sát giết người diệt khẩu, không xem như bị thầy trò Mạc Vũ giết chết.

- Còn về Thiên Sinh, năm xưa cũng vì chuyện của Phong Thiên nên kết thù kết oán với Mạc Vũ, muốn báo thù cho Phong Thiên, sau này thua trong tay Mạc Vũ, vẫn luôn canh cánh trong lòng, tiếp theo mới dẫn đến đủ chuyện, kéo dài đến trận so tài võ thuật hôm nay. Mạc Vũ thắng Thiên Sinh thì cũng thắng công bằng, là Thiên Sinh đòi so tài. Hai bên đều là người tu hành, biết trong so tài tay chân không có mắt. Mọi người cũng thấy tình cảnh lúc ấy, Mạc Vũ đã nương tay rồi, còn đồng ý chữa thương cho Thiên Sinh, không lẽ thầy trò Ẩn Môn có thể bằng phẳng như thế mà Lục gia ta thì hẹp hòi, không thể bằng phẳng giống họ được sao?

Ông già tóc trắng nói xong nhiều người trong nhà gật gù, cảm thấy rất có lý.

Đúng vậy, bọn họ đều là người Lục gia, bệnh người nhà không bệnh lý lẽ, nhưng người chết người bị thương xét cho cùng là vì anh dùng âm mưu thủ đoạn hại người khác, liên tiếp hai người không thành công bị đánh ngược lại. Dù là tranh đấu giữa người thường với nhau, anh muốn giết tôi, bị tội giết ngược lại chỉ có thể xem như phòng vệ chính đáng, không tính là trái pháp luật, đã vậy còn lăm lăm đòi đi trả thù người khác, dù gì là danh môn vọng tộc, đừng mặt dày như thế được không?
Bình Luận (0)
Comment