Chương 1575: Vệ sĩ cấp Chí Tôn
Thu Tứ vừa nói xong, Văn Ngạn Hậu, Tần Dương, thậm chí là Văn Vũ Nghiên đều ngây ra.
Tần Dương trước tiên phản ứng lại, mỉm cười nói:
- Vậy thì tốt quá, hoan nghênh, vừa lúc con có một số chuyện muốn tâm sự với cô ấy.
Thật ra Tần Dương không có chuyện gì để bàn với Văn Vũ Nghiên, hắn nói vậy chỉ để giải tỏa không khí lúng túng.
Văn Vũ Nghiên lấy lại tinh thần, mỉm cười nói:
- Được rồi, thế thì tôi đi ăn kẻ một bữa cơm. Nhưng tôi thấy hôm nay anh rất bận, chắc cũng không có thời gian tán gẫu cái gì với tôi.
Tần Dương cười cười:
- Cứ cố gắng thì sẽ trích bớt thời gian được, bên ngoài có xe đón, cô có thể đi cùng nhóm Hàn Phong.
Văn Vũ Nghiên mỉm cười nói:
- Vậy tôi đi tìm Thanh Thanh.
Tần Dương cười nói:
- Ừ, hẹn gặp ở nhà hàng.
Tần Dương lễ phép từ biệt Văn Ngạn Hậu, Thu Tứ, đi tới trước mặt nhóm lão gia Yến Vân Sinh. Nhiều người rời đi, nhưng nhóm Yến Vân Sinh không vội đi mà còn ngồi lại tán gẫu.
Tần Dương đi qua, mỉm cười nói:
- Các vị tiền bối, bên ngoài chuyên môn Có xe đưa rước, chút nữa cùng nhau đi nhà hàng ăn bữa cơm đạm bạc, cũng để vãn bối kính mọi
người một ly rượu.
Yến Vân Sinh vung tay nói:
- Con cứ đi làm chuyện của mình, giao nhóm người này cho ta, ta sẽ tiếp đãi cho.
Tần Dương cười nói:
- Vậy thì làm phiền Yển lão!
Tần Dương không cố ý đi chào Triệu Hâm, tuy Triệu Hâm có địa vị cao quyền trọng nhất trong nhóm người này, nhưng hắn chỉ cần đối xử bình đẳng với Triệu Hâm là được.
Cuối cùng Tần Dương đi tới bên cạnh Dương Hạo Nhiên, đang định mời đi nhà hàng thì Dương Hạo Nhiên đã mở miệng trước:
- Ta sẽ không đi nhà hàng, tuy ta là người tu hành nhưng ít giao tiếp với trong giới, lười đi xã giao.
Dương Hạo Nhiên đã nói vậy thì Tần Dương tự nhiên sẽ không nài ép, hắn cũng nhìn ra Dương Hạo Nhiên nói thật lòng. Dương Hạo Nhiên đến đây, có một số người quen sẽ chào hỏi hắn ta, nhưng rất ít người, dường như nhiều người không biết Dương Hạo Nhiên, chỉ có thể nói rằng hắn ta là cao nhân giấu kín.
Nếu những người này biết Dương Hạo Nhiên là một cường giả Chí Tôn thì có người tu hành nào dám không đến trước mặt chào một
tiếng?
Tần Dương nhớ lời sư phụ đã nói với mình, lòng hơi lo lắng. Hắn ngẫm nghĩ, nhỏ giọng nói:
- Lão Dương, hay là người đi biệt thự của sư phụ Con ở hai ngày đi. Giờ kinh mạch của sư phụ bị thương, lại dùng bí thuật kích thích tiềm lực, hoàn toàn không thể đánh nhau, không có sức chiến đấu, nếu bây giờ có ai thầm ghi hận sư phụ thì con sợ bọn họ sẽ ra tay đối phó
với sư phụ.
Dương Hạo Nhiên cười sang sảng nói:
- Được rồi, con cứ sắp xếp. Ta đi thì cũng được, nhưng sẽ không giao tiếp với người khác.
Tần Dương trả lời dứt khoát:
- Chuyện này không thành vấn đề: Sư phụ của con ở nơi hẻo lánh, không có khách đến viếng thăm, sẽ không quấy nhiễu yên tịnh của lão Dương.
Dương Hạo Nhiên gật đầu, nói:
- Được rồi, con kêu người đưa ta qua đó đi.
Tần Dương gật đầu, kêu Tư Đồ Hương lại, nhỏ giọng dặn dò CÔ sai người lặng lẽ đưa Dương Hạo Nhiên đi biệt thự của sư phụ, đừng kinh động ai, cũng đừng để ai biết.
Tần Dương suy xét đến thân phận cường giả Chí Tôn của Dương Hạo Nhiên, lỡ bị người biết thì còn ai dám đi?
Tuy rằng không có người đi quấy rối sư phụ thì càng tốt, nhưng khó khăn mới mời được Dương Hạo Nhiên về ở, nếu thật sự có người muốn hại sư phụ, mượn tay Dương Hạo Nhiên xử bọn chúng cũng là cách hay, dù sao đối với Dương Hạo Nhiên thì chỉ là chuyện nhỏ.
Lúc ở Nhật Bản, Dương Hạo Nhiên giải quyết đám sát thủ Ám Ảnh, trong đó bao gồm một cường giả Thông Thần cảnh, làm rất nhẹ nhàng, Tần Dương thấy tận mắt, nên hắn ước gì tình huống đó lại xảy ra.
Hôm nay Mạc Vũ đánh với Lục Thiên Sinh, mọi người đều thấy hắn ta bị thương nặng, cũng nghe tình hình bị thương, có lẽ Lục gia hoặc ai đó có thù với Mạc Vũ sẽ thừa địp này xuống tay.
Hôm nay trong sân thi đấu, ở trước mắt bao người thì không ai dám đánh lén, nhưng rời khỏi đây, rất nhiều chuyện tùy vào thủ đoạn của mình, Tân Dương không đoán trước được.
Tư Đồ Hương biết Dương Hạo Nhiên, cũng biết thực lực cường giả Chí Tôn của hắn ta, cô nghe Tần Dương dặn liền biết tính toán của hắn, lòng thầm thở phào vừa thấy tội cho những người có lẽ xuống tay đối phó với Mạc Vũ. Có lẽ bọn họ vốn không ngờ đã có một cường giả Chí Tôn âm thầm ẩn nấp bên cạnh Mạc Vũ bị thương, đang yên lặng chờ bọn họ chui đầu vô lưới.
Tần Dương sắp xếp mọi người trật tự rời đi, hắn giơ Cổ tay lên xem đồng hồ, xoay người đi ra ngoài, vì hắn còn phải đi nhà hàng chủ trì đại cuộc.
Sư phụ bị thương vắng mặt, làm đồ đệ tự nhiên phải đứng ra.
Cửa biệt thự, Long Nguyệt dìu Mạc Vũ bước xuống xe. Sắc mặt Mạc Vũ tái nhợt, gần như dựa hẳn vào người Long Nguyệt.
Tác dụng phụ của bí pháp kích thích tiềm lực hoàn toàn lộ ra, cộng thêm Mạc Vũ đã bị thương từ trước, giờ vết thương khá nặng.
May mắn Mạc Vũ vốn là thần y, nếu tình huống như vậy rơi vào người bình thường thì thân thể Cơ hồ báo hỏng. Dù có thể tự chữa cho mình nhưng Mạc Vũ không dễ chịu gì, chứ không thì tại sao hắn ta không tiếp đãi nhiều khách từ xa xôi đến mà về thẳng nhà?
- Anh Vũ, bây giờ nên làm gì?
Long Nguyệt đỡ Mạc Vũ ngồi xuống ghế, thân thiết hỏi, đầu chân mày đượm nét ưu sầu. Long Nguyệt chưa bao giờ thấy Mạc Vũ thảm
thế này.
Mạc Vũ hít sâu, mỉm cười nói:
- Đừng lo, anh sớm đoán được sẽ vận dụng bí pháp kích thích tiềm lực chiến đấu nên chuẩn bị một thùng nước thuốc để trong nhà rồi. Em đun nóng nước thuốc, khoảng bảy mươi độ, sau đó đỡ anh vào trong đó ngâm.
Long Nguyệt khẽ thở phào, lập tức chỉ huy người đun nóng thùng nước thuốc.
Nước thuốc chữa sôi thì đã có một chiếc xe hơi lặng lẽ lái vào biệt thự, Tư Đồ Hương và Dương Hạo Nhiên xuống xe.
- Tông chủ!
Mạc Vũ khẽ ừ, nhìn Dương Hạo Nhiên:
- Vị này là... ?
Tư Đồ Hương cười giới thiệu nói:
- Vị này là Dương lão tiên sinh, là bạn vong niên của chủ nhân. Tông chủ bị thương trong so tài, không cách nào sử dụng nội khí, chủ nhân lo lắng có người thừa dịp này hại tông chủ nên kính nhờ Dương lão tiên sinh đến biệt thự ở vài ngày... Dương lão tiên sinh là cường giả Chí Tôn cảnh.
Mạc Vũ và Long Nguyệt thay đổi sắc mặt, mắt lộ tia kinh ngạc.
Cường giả Chí Tôn!
- Dương lão tiền bối.
Mạc Vũ tôn kính kêu một tiếng, ra hiệu Long Nguyệt nâng mình đứng lên, nhưng cô chưa kịp vươn tay ra thì Dương Hạo Nhiên đã cười khoát tay chặn lại:
- Đừng đứng lên, Mạc tiên sinh đang bị thương thì không cần khách khí như vậy. Ta và đệ tử của tiên sinh quen biết ở Nhật Bản, tuy ta đã một đống tuổi nhưng rất bội phục cậu ta, sau này thành bạn vong niên. Cậu ta kêu ta một tiếng lão Dương, Mạc tiên sinh cũng gọi ta là lão Dương đi.