Chương 1574: Hữu nghị của Ẩn Môn
- A, thẻ số?
- Ô, có thật này, lúc này không để ý, còn tưởng là số ghế ngồi chứ, thì ra là có cách dùng khác. Mạc tiên sinh mà tặng quà thì chắc là thứ tốt, phải lĩnh quà mới được!
- Phải nhận quà thôi, ha ha, từ chối thì bất kính!
Nghe Tần Dương nói, người trong phe xanh đều nhìn ghế của mình, quả nhiên thấy trên mỗi cái ghế có gắn một thẻ số QR, mọi người
cười tháo xuống nhét vào túi.
Phe kia ở bên cạnh vây xem thấy cảnh đó, nhiều người trong mắt lộ tia hâm mộ.
Không ai ngốc.
Trước khi Tần Dương nói ra, có lẽ mọi người cho rằng đó là thẻ đánh dấu ghế, không để ý nhiều. Nhưng sau khi Tần Dương cố ý nói rõ, mọi người thoáng chốc hiểu ra.
Thẻ bài này là một loại bằng chứng.
Bằng chứng về cái gì?
Bằng chứng ủng hộ Mạc Vũ, ủng hộ Ẩn Môn!
Tần Dương nói là cầm thẻ số có thể lĩnh một món quà mà Mạc Vũ chuẩn bị đặc biệt, tạm không nói đến giá trị của món quà, mọi người đi ăn cơm, rồi khi nhận quà thì thể nào cũng sẽ ký tên, và thế là thầy trò nắm rõ hôm nay có những ai đến cổ vũ cổ động.
Ẩn Môn ít người nhưng luôn là môn phái chú trọng tình nghĩa, những người đến đây hôm nay có lẽ vốn là bạn bè của thầy trò Mạc Vũ Ẩn Môn. Mặc kệ thế nào, qua hôm nay, tình nghĩa này càng sâu hơn, nếu lúc trước không phải bạn thì từ nay sẽ thành bạn, về sau nếu có chuyện gì tìm đến Ẩn Môn, tìm thầy trò Mạc Vũ, có tình nghĩa này thì dễ nói chuyện hơn, ít nhất sẽ không bị đối xử như người lạ.
Thẻ số này đại biểu cho hữu nghị của Ẩn Môn!
Rất nhiều người đến đây hôm nay, nhưng thầy trò Mạc Vũ dùng thẻ bài đơn giản tách thành hai nhóm, họ không cần phân chia người nào vây xem, người nào ủng hộ Lục gia, bọn họ chỉ cần biết ai là bạn, là người ủng hộ mình đã đủ rồi.
Đám đông vây xem có ít nhất CỠ hai, ba trăm người, trong mắt nhiều người lóe tia hối hận, nếu biết trước thì mình đã ngồi ở chỗ kia, xem một trận so tài đã được hữu nghị của Ẩn Môn, lời to.
Đương nhiên, mọi người biết rõ Ẩn Môn và Lục gia đã trở mặt, hôm nay người nào ngồi trong phe của Ẩn Môn thì hiển nhiên đối đầu với Lục gia, tuy không cần trực tiếp xông pha đấu cứng với Lục gia, nhưng nếu phát sinh chuyện gì thì bạn phải đứng về phía Ẩn Môn, không thể giúp đỡ Lục gia.
Đây là quan hệ rất rõ ràng, không hoàn toàn là thù địch nhưng chí ít là đối thủ.
Con người không thể nào có mối quan hệ tốt đẹp với tất cả mọi người, luôn đứng ở ngã rẽ tuyển chọn, được thứ gì thì song song đó phải đánh đổi thứ khác. Nhiều người lúc đến đây ôm tâm trạng xem cuộc vui, không muốn lựa chọn bên nào, không muốn bị cuốn vào ân oán của Ẩn Môn và Lục gia, hiện giờ không được hữu nghị của Ẩn Môn và Lục gia thì ít nhất không để quan hệ kém hơn.
Tần Dương mỉm cười dặn dò Xong quay sang gật đầu với Tư Đồ Hương, cô hiểu ý, sai khiến người dưới tay xếp ghế và thẻ số dư ra, bắt đầu dọn dẹp hội trường, dù sao đã so tài xong, mọi người nên rời đi.
Tần Dương quay đầu cười nói với Tiêu An Tâm:
- Chuyện bên cá cược thì làm phiền chú Tiêu.
Tiêu An Tâm cười tươi nói:
- Yên tâm, không dám ăn quỵt, mười tỷ, ha ha, đủ cho bọn họ đau đầu một lúc!
Tần Dương không kìm được khỏe môi cong lên. Mười tỷ không phải con số quá lớn với Lục gia, bọn họ có thể trả tiền, nhưng đó không phải số lượng nhỏ đối với bất cứ ai, vẫn khiến bọn họ đau nhói tim gan. Huống chi vì tỷ lệ đền, không chỉ riêng ba người Tần Dương cược Mạc Vũ thắng lợi, có thể nói ván cược lần này khiến Lục gia lỗ sặc máu.
Tần Dương vừa tiếp đãi những vị khách đến cổ vũ vừa quay đầu nhìn về hướng đối diện. Lục Thiên Sinh sớm bị người Lục gia nâng đi. Người Lục gia cũng tiếp đãi những vị khách đến cổ vũ Lục gia, còn về những người xem cuộc vui thì xin lỗi, không rảnh tiếp đãi.
Bên Lục gia hay Ẩn Môn đều không cử ai đi tiếp đãi đám quần chúng vây xem, nếu các người chỉ tới để xem cuộc vui thì bây giờ đã hạ màn, tự đi về đi.
Tần Dương đi tới trước mặt Hàn Thanh Thanh, mỉm cười nói:
- Em đi cùng nhóm anh họ đến nhà hàng trước đi.
Hàn Thanh Thanh lắc đầu, nói:
- Em không đi nhà hàng, em về trường học. Chắc chắn hai ngày này anh rất bận, anh đừng lo cho em, tự em đi về.
Tần Dương ngẫm lại thấy cũng có lý, Hàn Thanh Thanh không phải người trong giới tu hành, hai ngày này mình không rảnh chăm sóc cho cô. Thế là Tần Dương sảng khoái gật đầu:
- Được rồi, vậy anh kêu người đưa em về.
Hàn Thanh Thanh cười nói:
- Không cần, em và các anh chị về nội thành rồi em kêu xe đi trường học, giữa ban ngày thế này không lẽ có nguy hiểm gì sao?
Tần Dương cười nói:
- Thôi được, tới trường học nhớ nhắn tin cho anh.
- Biết, anh lo công việc của mình đi, nhớ nghỉ ngơi đúng giờ.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Ừm, đợi hết bận anh sẽ gọi điện thoại cho em.
- Ừm!
Hàn Thanh Thanh và nhóm người Hàn Phong cùng rời đi. Tần Mạn bước tới, ánh mắt hưng phấn nói:
- Tần Dương, cảm ơn anh cho tôi xem trận so tài này, khiến tôi được mở rộng tầm mắt. Mạc tiên sinh thắng, anh cũng có thể thở phào
rồi.
Tần Dương cười đưa ra lời mời:
- Ừ, cùng đi nhà hàng ăn cơm nhé?
Tần Mạn vui vẻ gật đầu, nói:
- Đi chứ, tôi đi cùng nhóm Hàn Phong!
Tần Dương cười gật đầu:
- Đi đi, hôm nay không có thời gian nói chuyện với cô, chờ lát nữa sẽ liên hệ.
- Mặc kệ tôi, giờ tôi rất vui vẻ!
Vẻ mặt Tần Mạn hớn hở rời đi. Tần Dương chợt nhớ Đàm Binh, vì chia hai phe nên hôm nay hắn không thấy gã. Xét cho cùng thì Đàm Binh chỉ là một nhân vật nhỏ của Đàm gia, tuy bối cảnh không tệ nhưng trong trường hợp thế này thì gã không có quyền lên tiếng, không thể đại biểu cho Đàm gia.
Nhưng không biết hôm nay Đàm Binh có đặt cược không, nếu có thì gã mua bao nhiêu?
Chắc bây giờ cũng đang tức ói máu.
Dù sao Đàm Binh nghẹn một hơi đến đây xem trò cười của mình, nhưng nay Lục Thiên Sinh đã thua, e rằng Đàm Binh không trút giận
được.
Tần Dương vừa đi vừa chào hỏi, sau đó trở lại trước mặt gia đình Văn Vũ Nghiên, mỉm cười nói:
- Chú Văn, dì Thu, cùng nhau đi ăn một bữa cơm được không?
Thu Tử mỉm cười nói:
- Trông thấy sư phụ của cậu thắng thì chúng tôi yên lòng, xin miễn ăn cơm, hỏi thăm sư phụ của cậu một tiếng giùm.
Tần Dương không miễn cưỡng. Vợ chồng Văn Ngạn Hậu và sư phụ có mối quan hệ phức tạp, không biết trong lòng Văn Ngạn Hậu đang nghĩ gì, bắt hắn ta đi ăn tiệc mừng chiến thắng của Mạc Vũ thì làm khó người ta quá.
- Vậy được rồi, cảm tạ gia đình đến đây, hôm nào Con sẽ đưa quà của sư phụ biểu cho chú và dì sau.
Văn Ngạn Hậu cười nói:
- Quà cáp gì đó thì không cần, chúng tôi đến chỉ vì muốn cổ vũ cho sự phụ của cậu chứ không phải nhận quà.
Thu Tứ mỉm cười nói:
- Vợ chồng chúng tôi không đi, Nghiên Nghiên đi xem như đại biểu gia đình.