Chương 1573: Kẻ thua thì thua hoàn toàn
Đôi mắt Lục Thiên Sinh đỏ ngầu nhìn Mạc Vũ lom lam, ánh mắt oán độc mà tuyệt vọng.
Chuyện Mạc Vũ có thể nhìn ra thì sao bản thân Lục Thiên Sinh không cảm giác được?
Hắn ta thua!
Chẳng những thua mà còn chặt đứt con đường tương lai của mình, thực lực của Lục Thiên Sinh sẽ rớt xuống mảng lớn.
Hủy!
Cuộc đời của hắn ta, tương lai của hắn ta đã bị cuộc so tài này hủy diệt!
Quan trọng nhất là hắn ta lại một lần nữa thua Mạc Vũ.
Từ giây phút Lục Thiên Sinh gặp gỡ Mạc Vũ, hai người đấu đến hiện tại, hắn ta chưa một lần thật sự thắng Mạc Vũ.
- Mạc Vũ, mày đừng nói người khác, chính mày cũng không tốt hơn ai!
Lục Thiên Sinh oán hận nhìn Mạc Vũ:
- Tuy mày lợi dụng linh khí khi đột phá thăng cấp để đấu với tao, đánh bại tao, nhưng mày vốn đã bị thương, giờ lại kích thích tiềm lực, dù mày mượn dùng linh khí thì cũng sẽ bị cắn ngược rất nặng, kinh mạch của mày cũng bị tổn hại!
Vẻ mặt Mạc Vũ bình tĩnh trả lời:
- Đúng thế, kinh mạch của tôi cũng đang bị tổn hại nghiêm trọng, hôm nay qua đi, sẽ mất một thời gian không thể sử dụng nội khí. Nhưng tôi là bác sĩ, tôi tự biết tình hình của mình thế nào, tôi có cách chữa cho mình. Nói đơn giản là tình hình bệnh của tôi có thể chữa, cứu vớt được, còn vết thương của anh là vĩnh cửu, hết thuốc chữa.
Mạc Vũ hơi tạm dừng, ánh mắt phức tạp nhìn Lục Thiên Sinh:
- Nếu anh đồng ý nhận thua và thề sau này không làm chuyện nhằm vào tôi nữa thì tôi chữa cho anh, tuy có lẽ không thể khiến anh khỏe mạnh như ban đầu nhưng ít nhất giảm bớt tình hình bệnh, không tới mức rớt cảnh giới, giữ trình độ thực lực hiện tại.
Mạc Vũ thốt ra lời này, mấy trăm người vây xem nét mặt khác nhau.
- Mạc tiên sinh đúng là lòng dạ rộng lớn, trong tình huống này mà vẫn đồng ý chữa cho đối thủ.
- Trận chiến hôm nay, Mạc tiên sinh lần thứ hai nổi tiếng khắp chốn, chỉ riêng khí độ lòng dạ này đã đáng để chúng ta khâm phục!
- Mạc Vũ nói vậy nhưng chưa chắc Lục Thiên Sinh chịu nhận, lòng dạ của hắn cao ngất, dù bây giờ đã thua nhưng bắt hắn chính mồm thừa nhận điều đó, với tính cách của hắn e rằng sẽ không chịu.
- Lục Thiên Sinh sẽ cúi đầu chứ?
- Việc này e rằng chưa thể chấm dứt, về sau chắc chắn Lục Thiên Sinh còn nghĩ cách trả thù lại Mạc Vũ. Nhưng không nói chuyện khác, ít nhất từ hôm nay trở đi Lục Thiên Sinh đã hoàn toàn mất thực lực đấu trực diện với Mạc Vũ, dù muốn đấu cũng chỉ có thể tìm cách khác.
Gương mặt Lục Thiên Sinh vặn vẹo:
- Mày thắng thì thắng, muốn tạo thừa nhận thua mày là chuyện không thể nào! Dù thực lực của tao rớt xuống thành người thường thì tạo tuyệt đối không cúi đầu trước mày!
Vẻ mặt Mạc Vũ thản nhiên nói:
- Khi nào anh nghĩ thông thì có thể tùy thời đến tìm tôi!
Mặt Lục Thiên Sinh đỏ như gấc, giãy giụa muốn đứng lên, nhưng vừa nhúc nhích thì khóe môi lại chảy máu, người vô lực ngã gục dưới đất, thở hổn hển, mắt trống rỗng nhìn trời, đáy mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Cuộc đối thoại của Mạc Vũ và Lục Thiên Sinh kết thúc đặt dấu chấm hết cho trận so tài này, Mạc Vũ thắng trận so tài, không chỉ thế, hắn ta còn gần như truyền kỳ khi hoàn thành hiểu rõ, đột phá thăng cấp Thông Thần trong khi so tài, từ nay trở thành một cường giả Thông
Thần.
Lục Thiên Sinh thì ngược lại thua tất cả, thua trận so tài, thua mất danh dự, thua mất tiền, thua mất tương lai. Lúc trước Lục Thiên Sinh vì
cuồng vọng mà không dốc hết sức ra trực tiếp đánh bại Mạc Vũ dẫn đến bị lật ngược bàn cờ, chuyện này sẽ bị người bàn tán nhiều năm, Lục Thiên Sinh sẽ trở thành tài liệu dạy học xấu.
Người Lục gia trong phe Lục gia đều mặt đen như than, những người ủng hộ Lục gia thì nét mặt phức tạp, hơi lúng túng.
Không xấu hổ sao được?
Rõ ràng trong tay có bộ bài tốt, thắng chắc, vậy mà Lục Thiên Sinh đánh dở ẹc, cuối cùng thua trắng tay.
Có nhiều người trong số họ đặt cược, vì đinh ninh Lục Thiên Sinh thắng chắc, không chút áp lực, tuy tỷ lệ đền hơi thấp nhưng không khác nào kiếm tiền bỏ túi.
Ném tiền vào, mười, hai mươi phút sau sẽ sản sinh lợi nhuận 20%, cược mười triệu, chốc lát sau kiếm lời hai triệu, chẳng khác nào tiền rơi
vào túi.
Nhưng bây giờ vì Lục Thiên Sinh vênh váo sơ sẩy hại họ thua tiền, trong lòng họ sao có thể dễ chịu, sao có thể không hận Lục Thiên
Sinh?
Dù mặt ngoài không nói nhưng chắc chắn trong lòng họ cực kỳ bất mãn.
So với người trong phe đỏ khuôn mặt lúng túng, xấu hổ không chịu nổi thì phe xanh một mảnh hân hoan. Nhìn Mạc Vũ xuống sân, phe xanh rộ lên tiếng vỗ tay và hỏi han nhiệt liệt.
- Mạc tiên sinh đúng là lợi hại, vùng lên trong bước đường cùng, cuộc chiến điển phạm!
- Mạc tiên sinh, vết thương của tiên sinh không sao chứ?
- Chúc mừng chúc mừng!
Tần Dương và Long Nguyệt sớm chạy lại, một trái một phải nâng Mạc Vũ, hắn ta không từ chối hai người dìu mình. Mặc dù Mạc Vũ đánh bại Lục Thiên Sinh nhưng bản thân cũng bị thương không nhẹ, còn chọn dùng bí pháp kích thích sức chiến đấu, giờ bí pháp đang dần mất hiệu lực, thân thể dần mất sức lực.
Mạc Vũ bước tới đằng trước phe xanh, chắp tay với đám đông:
- Cảm tạ các vị hôm nay đến, may mắn thắng lợi, không làm các vị bạn bè thất vọng. Mời mọi người ghé đến nhà hàng Thanh Hòa vào buổi trưa nay, vừa rồi tôi dùng bí pháp kích thích tiềm lực, trong một chốc chưa lấy lại sức được, nên sẽ do đệ tử Tần Dương tạm thay tôi tiếp đãi mọi người, chờ buổi tối tôi sẽ ôn chuyện với mọi người sau. Hy vọng mọi người ở lại Trung Hải thêm hai ngày, hiếm khi đến một chuyến, chơi lâu chút!
Mọi người chắp tay, cười đồng ý.
- Không sao, Mạc tiên sinh hãy nghỉ ngơi cho khỏe, sớm khỏe lại, về sau chúng ta còn nhiều thời gian tâm sự!
- Đúng đúng, ưu tiên dưỡng sức!
- Chắc Mạc tiên sinh bị thương không nhẹ, lo chữa thương đi, không thể chậm trễ, đợi lành vết thương rồi chúng ta nói chuyện.
Mạc Vũ lại lần nữa cảm kích chắp tay:
- Cảm tạ các vị!
Tần Dương bước ra, mỉm cười chắp tay với mọi người:
- Tôi là Tần Dương, thân thể của sư phụ không tiện tiếp đãi, tôi tạm thay sư phụ tiếp đãi mọi người, chờ khi nào sư phụ khỏe hơn một chút rồi sẽ cảm tạ tình cảm và ủng hộ lớn lao của các vị sau. Mười hai giờ trưa nay, xin mời mọi người dời bước đến nhà hàng Thanh Hòa ăn bữa cơm đạm bạc.
Mọi người đều cười đồng ý, nhiều người tiện thể khen Tần Dương vài câu, ví dụ như thầy hay dạy trò giỏi.
Mọi người đều đến cổ vũ cho Mạc Vũ, hiện giờ hắn ta thắng trận so tài, còn thuận tiện thăng cấp, đây là việc vui lớn, bọn họ tự nhiên không ngại ở lại ăn bữa cơm, tiện dịp giao lưu, dù sao thắng luôn là chuyện đáng mừng.
Tiệc ở nhà hàng vốn đã được đặt trước, mặc kệ là ai từ xa hay gần đến cổ vũ CỔ động, dù thua hay thắng đều nên cảm tạ người ta.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Các vị bạn bè, trên mỗi chiếc ghế có một thẻ số, lúc mọi người đi xin hãy cầm theo, sư phụ của tôi có chuẩn bị món quà đặc biệt cho
các vị.