Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1561 - Chương 1572: Anh Thua!

Chương 1572: Anh thua!
 

Lục Thiên Sinh bị lời nói của Mạc Vũ kích động suýt hộc máu, có làm được hay không thì đánh rồi mới biết, mắc mớ gì nhục nhã tôi?

Không chỉ riêng Lục Thiên Sinh tức xì khói, mấy trăm khán giả xung quanh đều là nét mặt khác nhau.

Mạc Vũ nói câu này thật là tức chết người.

Anh mới bị thương nặng như thế, chỉ vừa đột phá đã có tự tin đánh bại Lục Thiên Sinh lớn đến thế sao?

- Có lẽ là đánh đòn tâm lý, hắn cố ý kích động Lục Thiên Sinh chăng?

- Chắc hẳn cố tình nói như thế!

- Tuy lời này nghe dễ làm máu dồn lên não nhưng hình như là sự thật, Lục Thiên Sinh và Mạc Vũ đấu lâu như vậy, hai người đều có thiên phú rất mạnh, trình độ thực lực luôn xấp xỉ với nhau, nhưng Lục Thiên Sinh luôn không đấu lại Mạc Vũ.

- Mạc Vũ nói câu này và mặt quá đau, chắc Lục Thiên Sinh tức đến bay óc luôn rồi!

Lúc này nét mặt của Tần Dương thả lỏng hơn vừa rồi rất nhiều, vì sư phụ đã nói hoàn thành đột phá thăng cấp, tức là dù cuối cùng sự phụ thua cũng sẽ không gặp vấn đề bị cắt ngang đột phá do đó hình thành trở ngại vĩnh cửu.

Nếu đã thăng cấp thị thực lực tự nhiên cũng tiến bộ nhiều, trước không nói có thắng được hay không, dù thua cuộc so tài vì bị thương do khúc đầu đánh nhau, tin tưởng sư phụ sẽ không thua quá thảm, bị thương quá nặng.

Huống chi ở trước mặt nhiều người, với tính cách của sự phụ nêu đã tỏ thái độ có thể thắng thì chắc chắn sẽ thắng!

Trong sân, hai người đánh nhau càng kịch liệt hơn, Mạc Vũ thi thố các chiêu võ học vẫn là những chiêu cũ đã sử dụng, nhưng tình hình thì hoàn toàn khác hẳn.

Lúc trước mặc kệ Mạc Vũ dùng chiêu võ gì thì đều không thể tạo thành tổn thương to lớn cho Lục Thiên Sinh, vì chênh lệch thực lực cảnh

giới cho Lục Thiên Sinh có năng lực đè ép Mạc Vũ. Sau khi Mạc Vũ phá cảnh, cùng một chiêu võ lại khiến Lục Thiên Sinh sứt đầu mẻ trán.

Bóp!

Bả vai Lục Thiên Sinh trúng một chưởng, bị đánh bay ra ngoài, tuy không hộc máu nhưng dường như đây là một dấu ấn bước ngoặt.

Lục Thiên Sinh không còn là đối thủ của Mạc Vũ.

Không gian yên tĩnh, mọi người nhỏ giọng xì xầm, ánh mắt là lạ nhìn hai người trong sân.

Người tu hành so tài với nhau là bình thường, nhiều phiền phức cá nhân hoặc mâu thuẫn gia tộc đều giải quyết bằng cuộc so tài, giống như Anh Hùng Lôi ở Thương Chu. Nhưng hiếm có cường giả Thông Thần cảnh đánh nhau, trận so tài đảo ngược tình thế càng ít thấy hơn, tất nhiên sẽ bị người ghi nhớ, thậm chí nói chuyện say sưa.

Lục Thiên Sinh đứng vững thân thể, trong mắt lộ rõ vừa kinh vừa giận. Lục Thiên Sinh phát hiện thực lực của Mạc Vũ đúng là đã bước vào Thông Thần cảnh, đối phương hiểu nhiều võ học, có thể nói là chiếm hết ưu thế, nếu tiếp tục đánh thì e rằng mình thật sự sẽ thua vào

tay Mạc Vũ.

Lục Thiên Sinh là một kẻ tàn nhẫn, khi đã nhận rõ điểm này thì không chút do dự hành động, lập tức vận chuyển bí pháp gia truyền Phá Thiên kích thích sức chiến đấu của Lục gia.

Mắt của Lục Thiên Sinh càng đỏ, khí thế trên người dần mạnh hơn, mạch máu trên cổ, trên trán đều phồng lên, trông hơi đáng sợ.

Nét mặt của Mạc Vũ nghiêm túc hơn, hắn ta tự nhiên cảm thụ được biến đổi trên người Lục Thiên Sinh, biết Lục Thiên Sinh sắp liều

mạng.

Lục Thiên Sinh đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, giây tiếp theo đã xuất hiện bên cạnh Mạc Vũ, bàn tay chặt xuống, tốc độ nhanh kinh người, đa số người có mặt không thấy rõ động tác của hắn ta, dường như giây trước hắn ta còn đứng ở chỗ cũ mà giây sau đã như xuyên qua không gian, xuất hiện bên cạnh Mạc Vũ.

Binh!

Mạc Vũ bị bàn tay đánh bay, mới đáp xuống đất thì Lục Thiên Sinh đã lần thứ hai đến trước mặt, nhảy lên cao, nắm đấm nặng nề đánh về hướng Mạc Vũ vừa rơi xuống đất.

Một tay Mạc Vũ vỗ mặt đất, thân thể xoay tròn né sang bên cạnh, cú đấm của Lục Thiên Sinh dán sát người hắn ta đấm xuống nền đất.

Mặt đất nổ tung, cát bụi bay lên, đá vụn tung tóe.

Lục Thiên Sinh vung nắm đấm đánh thủng một cái hố sâu CỠ một mét, đất bùn đá ở phía dưới cũng bị đập nát, từng viên đá vụn như viên đạn bắn hướng bốn phía.

Lục Thiên Sinh đáp xuống đất, tiếp tục đuổi theo Mạc Vũ, điên cuồng tấn công, tốc độ và uy lực cương khí mạnh hơn lúc trước nhiều.

Dù cho Mạc Vũ có thân pháp ma mị thì vẫn không thể trốn thoát truy kích của Lục Thiên Sinh, trong chớp mắt bị đánh trúng hai lần, tuy rằng đều miễn cưỡng đỡ đòn nhưng vẫn bị đánh sâu vào mãnh liệt.

Đáy mắt Mạc Vũ lóe tia sáng lạnh, biết mình không thể lùi bước được nữa, nếu để đối phương đánh hết sức mình, tiến công liên tục thì

mình sẽ bị công kích không ngớt của đối phương đánh tới tan tác. Lục Thiên Sinh nói rất đúng, lúc trước Mạc Vũ bị thương rất nặng, cho dù thăng cấp đột phá những vết thương sẽ không vì đột phá mà khoảnh khắc lành lặn.

Liều!

Mạc Vũ lắc người, nội khí toàn thân điên cuồng dâng ngược lên.

Khi Lục Thiên Sinh một lần nữa lao đến, Mạc Vũ không né qua mà là tiến lên nghênh đón, mạnh mẽ tung nắm đấm.

Hai người cùng bay ngược về.

Chân đạp đất, Mạc Vũ tựa như đạn pháo lại xông về phía đối phương, Lục Thiên Sinh cũng giống như vậy.

Mọi người đều đứng lên, trợn to mắt ốc bươu, họ nhận thấy hai người đều kích thích tiềm lực, bỏ dùng chiêu thức, trực tiếp liều mạng lần cuối.

Binh!

Bốp!

Cảnh tượng trong sân như cảnh robot đánh nhau trong phim điện ảnh khoa học viễn tưởng, mỗi lần va chạm là mặt đất dưới chân hai người sẽ lún sụp, cương khí nổ tung xé rách bốn phía tan nát.

Bum!

Lần thứ bốn trực diện va chạm, tình huống đột ngột biến đổi.

Lục Thiên Sinh như đạn pháo bay nhanh ra ngoài, lần này hắn ta không vững vàng đáp xuống đất như đợt trước mà té ngã, đập mạnh xuống đất, ói ra búng máu.

Mạc Vũ cũng bay ngược về nhưng vững vàng đáp xuống đất.

Thế cuộc thắng thua nhìn qua là rõ.

Lục Thiên Sinh sắc mặt đỏ rực như máu, giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng vừa thẳng sống lưng thì đã ọc bãi máu tươi, lại ngã khuya

xuống.

Mạc Vũ chậm rãi bước tới trước mặt Lục Thiên Sinh, nhìn xuống hắn ta:

- Anh thua!

Ánh mắt Lục Thiên Sinh oán độc nhìn Mạc Vũ, nghiến răng nói:

- Mày lợi dụng lúc đột phá thân thể hút linh khí để đấu lại tao!

Mạc Vũ bình tĩnh gật đầu:

- Đúng rồi, Thông Thần cảnh vốn là cảnh giới mượn sức, dùng sức của bản thân mượn sức mạnh trời đất, tôi thừa dịp thân thể đột phá hút linh khí thì mượn sức một phen, có gì không được?

- Tạo không phục!

Mạc Vũ nhìn Lục Thiên Sinh mồm miệng đầy máu, mặt nanh ác, thản nhiên nói:

- Anh chưa bao giờ phục tôi, nhưng lúc này anh sử dụng bí kỹ cộng thêm kinh mạch bị tổn hại, thực lực của anh đã giảm mạnh, tuy không đến mức rớt cảnh giới nhưng đường đi hướng tương lai gần như đứt gãy.
Bình Luận (0)
Comment