Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1560 - Chương 1571: Anh Không Làm Được, Nhận Thua Đi!

Chương 1571: Anh không làm được, nhận thua đi!
 

Tần Dương nhìn chằm chằm trong sân, không dám chớp mắt cái nào.

Không ngờ Mạc Vũ thật sự đột phá, điều này khiến Tần Dương vô cùng hưng phấn, nhưng trông thấy Lục Thiên Sinh tấn công dồn dập

làm hắn lo lắng, vì hắn biết hậu quả nghiêm trọng nếu lúc này đột phá bị ngắt ngang giữa chừng.

Tần Dương thậm chí xung động muốn nhờ Dương Hạo Nhiên ra tay ngăn cản cuộc so tài này, để sư phụ an toàn hoàn thành đột phá lần này, nhưng hắn biết đây không phải điều Mạc Vũ muốn, nên hắn cố kìm nén không làm gì.

Người trong hai phe đều thay đổi sắc mặt. Người phe Lục gia nét mặt nặng nề, không còn vẻ thoải mái nhẹ nhàng, nắm chắc thắng lợi như lúc trước nữa. Có người gào thét:

- Lục Thiên Sinh, thừa dịp hắn chưa hoàn toàn đột phá mau đánh bại hắn đi!

- Lên đi, ra tuyệt chiêu đi!

- Đánh hết sức vào, đừng cho hắn có cơ hội trở mình!

Chỗ cho đặt cược, mấy người Lục gia tái mặt.

Lúc trước bọn họ trông thấy Lục Thiên Sinh đánh Mạc Vũ hộc máu, hơi chật vật thì họ đều thả lỏng tinh thần, vì họ đã thống kê, tuy

nhiều người không xem trọng Mạc Vũ nhưng tỷ lệ đền của Mạc Vũ cao, nhiều người ôm ý định liều ăn nhiều mua Mạc Vũ. Bên Lục Thiên Sinh tuy được nhiều người mua nhưng tỷ lệ đền thấp, trong số người mua Mạc Vũ có mấy người mua số tiền lớn, nên cuối cùng Lục gia có thể hốt một mớ to.

Còn bây giờ thì sao?

Mạc Vũ đột phá ngay tại chỗ.

Trái tim bọn họ treo cao, vì họ biết nếu Mạc Vũ thắng thật thì Lục gia sẽ đền tiền đến nhảy lầu.

Một đền năm!

Người mua Mạc Vũ thắng cộng lại cỠ mấy tỷ, nếu Mạc Vũ thắng thì bọn họ sẽ phải đền hơn mười tỷ!

Đó là con số rất lớn!

Dù có quyền thế như Lục gia cũng sẽ đau thắt ruột.

Người trong phe xanh sau lưng Tần Dương thì vẻ mặt vui mừng. Người tu hành hơi giỏi một chút đều biết Mạc Vũ vẫn đang vô cùng nguy hiểm, nhưng dù sao còn sức đánh trả, tình thế không còn là nghiêng về một phía, không chút hy vọng.

Văn Ngạn Hậu cũng cười, nhưng đáy mắt thì không chút ý cười, ngược lại lạnh bằng.

Lục Thiên Sinh, đồ ăn hại!

Khoe mẽ làm quái gì!

Lẽ ra vừa vào sân liền dốc hết sức đánh gục Mạc Vũ, đánh thành tàn phế là xong chuyện, cứ cố ý giả vờ rộng lượng, chơi trò công bằng đánh bại, giờ thì chơi với lửa bị lửa đốt!

Thu Tứ và Văn Vũ Nghiên ngồi cạnh Văn Ngạn Hậu thì vẻ mặt vui sướng từ tận đáy lòng, cùng thở phào nhẹ nhõm. Mới nãy nhìn Mạc Vũ bị đánh thảm như vậy, Thu Tứ và Văn Vũ Nghiên đều nín thở, không dám thở mạnh, tin tưởng rất nhiều người đều làm giống như họ.

Văn Ngạn Hậu không quay đầu lại cũng cảm thụ được niềm vui từ tận đáy lòng của vợ và con cái, khiến lòng ghen tỵ của hắn ta như bị dây leo độc siết chặt, khiến hắn ta cảm giác vô cùng phẫn nộ.

Lục Thiên Sinh, đồ vô dụng, Cố gắng đi chứ!

Trong sân, công kích của Lục Thiên Sinh như gió to mưa bão đuổi theo đánh Mạc Vũ, cương khí cuồng bạo như vô số lưỡi dao nhọn cắt tất cả vật phẩm nằm trong phạm vi.

Mặt đất bị xé thành từng rãnh mương, đất bùn bay đầy trời. Khán giả thấy cảnh tượng này, đa số đều bị rung động mạnh.

Đây còn là loài người sao?

Con người có thể sở hữu sức mạnh cuồng bạo đến thế sao?

Là siêu nhân mới đúng!

Mạc Vũ tựa như bóng ma, tốc độ càng nhanh hơn trước, đây là nhờ vào đột phá, linh khí vô cùng vô tận ùa vào thân thể khiến hắn ta cảm giác mỗi tế bào toàn thân đều tràn ngập sức mạnh bùng nổ, tốc độ tăng lên mảng lớn.

Thân pháp của Mạc Vũ vốn vô cùng ma mị, giờ được thăng cấp thì càng nhanh khủng khiếp. Mạc Vũ không đấu cứng với Lục Thiên Sinh nữa, chỉ né tránh chống đỡ, trong một chốc Lục Thiên Sinh không bắt được Mạc Vũ.

Mặt Lục Thiên Sinh vặn vẹo, ánh mắt hung tợn như muốn giết người, dồn hết tất cả sức mạnh lên đến đỉnh điểm, tiến công điên cuồng.

Cuối cùng Lục Thiên Sinh cũng chặn đường Mạc Vũ, trực tiếp thi thố sát chiêu.

Vô số dấu nắm đấm đánh về phía Mạc Vũ, khiến hắn ta không có chỗ trốn.

Mạc Vũ ngừng lại, giơ nắm tay đánh hướng dấu nắm đấm của Lục Thiên Sinh.

Lục Thiên Sinh nhe răng cười dữ tợn, chỉ cần hắn ta bám giữ được Mạc Vũ là có thể dùng sức lực mạnh mẽ của mình liên tục oanh kích Mạc Vũ, giống như đánh cột tập võ, đánh đến khi Mạc Vũ hoàn toàn tơi tả!

Hai dấu nắm đấm va chạm vào nhau, nổ tung, bắn tung tóe.

Mạc Vũ bay ngược.

Nụ cười đồng trên mặt Lục Thiên Sinh, vì Mạc Vũ bay ngược với tư thế phiêu dật, nhẹ nhàng vô cùng.

Mạc Vũ chủ động lùi về chứ không phải bị đánh bay.

Mạc Vũ chỉ muốn kéo rộng khoảng cách với mình, trong một chiêu oanh kích cứng này mình không chiếm ưu thế!

Lục Thiên Sinh nhìn Mạc Vũ vẻ mặt bình tĩnh phía đối diện, trên mặt tràn ngập khó tin hỏi:

- Mày đã đột phá, hoàn toàn đột phá?

Mạc Vũ bình tĩnh gật đầu, nói:

- Đúng thế, lúc trước tôi chỉ có nửa chân bước vào, gót chân còn ở ngoài cửa, bây giờ đã hiểu rõ, đột phá tự nhiên nước chảy thành sông. Khiếu huyệt của tôi vốn đã buông lỏng, hiện giờ linh khí vào người, có linh khí hùng dũng như vậy đánh sâu vào thì tự nhiên không chút khó khăn hay chậm trễ.

Mặt Lục Thiên Sinh xanh mét hỏi:

- Mày đồng ý khiêu chiến của tao là vì muốn hiểu rõ, đột phá trong lúc chiến đấu?

Mạc Vũ mỉm cười nói:

- Đây là kỳ vọng của tôi, may mắn tôi đoán đúng, đã thành công. Đương nhiên, cũng nhờ lúc trước anh nương tay cho, chứ không thì tôi làm gì có thời gian hiểu rõ phá cảnh, nói đến thì phải cảm ơn anh!

Lời nói của Mạc Vũ như con dao bén đâm vào trái tim của Lục Thiên Sinh, vô số cảm xúc mặt trái nháy mắt điên cuồng dâng trào, cắn nuốt lý trí của Lục Thiên Sinh.

Mắt của Lục Thiên Sinh đỏ ngầu, ánh mắt hung ác mà oán độc nhìn Mạc Vũ:

- Dù mày phá cảnh thì tao cũng phá cảnh trước, thực lực của tao không thấp hơn mày!

Mạc Vũ lắc đầu, vẻ mặt bình thản nhìn Lục Thiên Sinh:

- Không, thật ra anh biết rõ điều này, anh dám khiêu chiến với tôi vì biết rằng trong cùng thực lực cảnh giới thì anh không đánh lại tôi, nên sau khi phá cảnh anh mới vội vàng khiêu chiến, định thừa dịp tôi chưa phá cảnh thì đánh bại tôi. Bây giờ anh đã bỏ lỡ cơ hội, thực lực cảnh giới của chúng ta đã ở cùng trình độ, cho nên anh không đánh lại tôi, nhận thua đi!

- Hù tao hả? ! Dù mày đột phá cảnh giới nhưng trước đó mày thật sự bị thương, muốn tạo nhận thua? Không thể nào!

Lục Thiên Sinh hít sâu một hơi, thân hình như gió lốc lao về phía Mạc Vũ:

- Dù mày phá cảnh thì tao vẫn sẽ đánh bại được mày!

Thân hình Mạc Vũ tựa bóng ma né qua một đòn của Lục Thiên Sinh, nhẹ giọng nói:

- Không, anh biết rằng mình không thể làm được!
Bình Luận (0)
Comment