Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1559 - Chương 1570: Tôi Nghĩ Anh Nhất Định Sẽ Hối Hận

Chương 1570: Tôi nghĩ anh nhất định sẽ hối hận
 

Trái tim của Tần Dương treo cao, ánh mắt tiềm thức nhìn về hướng Dương Hạo Nhiên ngồi bên cạnh.

Lúc trước Tần Dương từng kính nhờ Dương Hạo Nhiên nếu trong so tài, lỡ Mạc Vũ gặp nguy hiểm to lớn có lẽ dẫn đến bị tàn hoặc bị thương nặng, chết thì nhờ Dương Hạo Nhiên trực tiếp ra tay ngăn cản cuộc so tài, Dương Hạo Nhiên đã đồng ý.

Dương Hạo Nhiên cảm ứng được ánh mắt của Tần Dương, liếc nhẹ qua, vẻ mặt ung dung nhẹ lắc đầu với Tần Dương.

Tần Dương thấy vậy, trái tim treo cao tạm buông xuống. Nếu Dương Hạo Nhiên lắc đầu và không ra tay đã nói lên tuy sư phụ bị thương

nhưng không quá nặng, chưa đến lúc Dương Hạo Nhiên ra tay ngăn cản cuộc so tài.

Lục Thiên Sinh không đuổi theo đánh, đứng yên tại chỗ, trong mắt lộ rõ hưng phấn và đắc ý.

Hắn ta rốt cuộc đánh bại Mạc Vũ ngay trước mặt mọi người.

Rốt cuộc hắn ta có thể hãnh diện, trả lại tất cả sỉ nhục mà Mạc Vũ đã đặt lên người mình, cho Mạc Vũ cảm nhận nỗi đau của thất bại và

khuất nhục!

Lúc sắp rơi xuống đất, Mạc Vũ một tay vỖ xuống, người nghiêng sang một bên rồi ngửa ra sau đổi thành nằm sấp, sau đó một tay và một đầu gối chống đỡ thân thể.

Mạc Vũ giơ tay lau máu dính bên môi, chậm rãi đứng lên, mắt sáng rực khiến người bất ngờ, nét mặt không hề chán nản vì bị đánh ngược lại lộ rõ vẻ mừng.

Lục Thiên Sinh không vội đánh bại Mạc Vũ ngay, hắn ta muốn hành hạ Mạc Vũ từ từ, đả kích, giẫm lên tự tôn của Mạc Vũ, muốn cho Mạc Vũ thua hoàn toàn, bị thương đầy người, nên Lục Thiên Sinh không lập tức tấn công Mạc Vũ một lần nữa.

- Sao? Uy lực từ cú đấm của tạo thế nào? Đúng là tao không biết nhiều tuyệt học như mày, nhưng thế thì sao? Mặc kệ mày dùng tuyệt học gì đều không đỡ nổi cú đấm đơn giản gọn lẹ của tao!

Mạc Vũ nở nụ cười nói:

- Đúng thật, đây là khác biệt về cảnh giới.

Lục Thiên Sinh thấy nụ cười kỳ lạ trên mặt Mạc Vũ, hơi nhướng mày hỏi:

- Mày cười cái gì?

Mạc Vũ lắc đầu, không giải thích:

- Đánh tiếp!

Mắt Lục Thiên Sinh lóe tia sáng sắc bén, người nhanh như tia chớp lại xuất hiện trước mặt Mạc Vũ, một cú đấm đánh về hướng Mạc Vũ.

Không có bất cứ hoa mỹ, chỉ có tốc độ và sức mạnh tuyệt đối!

Lục Thiên Sinh muốn ngay mặt đánh gục Mạc Vũ, để mọi người biết mình không cần những tuyệt học rườm rà vẫn có thể đánh bại Mạc

Vì!

Lần này Mạc Vũ không né tránh, trực diện xông lên nghênh đón.

Bốp!

Không ngoài dự đoán, Mạc Vũ lại bị đánh bay.

Lục Thiên Sinh cười to bảo:

- Không lẽ mày nghĩ mình có thể cứng rắn đỡ nắm đấm của tao? Mơ tưởng viễn vông!

Khóe môi Mạc Vũ lại tràn máu, nhưng mắt càng sáng tỏ, hắn ta giơ tay lau máu dính bên môi, hít sâu, nói:

- Đánh tiếp!

Mạc Vũ lại xông lên, tựa như binh sĩ kháng khải chịu chết lao vào cạm bẫy.

- Mạc Vũ bị gì vậy? Buông xuôi rồi chăng?

- Sao thế này? Định tự sát?

- Dù Mạc Vũ là đỉnh phong Siêu Phàm thì đánh bừa kiểu này cũng thua chắc, và thua còn nhanh hơn!

- Đã hộc máu mấy lần rồi, chắc bị thương nặng lắm, thắng thua đã rõ!

Tần Dương vừa hồi hộp vừa hoang mang nhìn, sư phụ đang làm gì vậy?

Tần Dương hiểu rõ tính cách của sư phụ, tuyệt đối không phải loại người buông xuôi hoặc lỗ mãng, sư phụ làm như vậy chắc chắn có lý do riêng.

Có lẽ định dùng cách đấu cứng này làm tê liệt Lục Thiên Sinh, rồi sau đó sử dụng thủ đoạn đặc biệt đánh một đòn trí mạng? Hoặc định dùng cách đánh kịch liệt này để hiểu rõ cái gì...

A, hiểu rõ?

Mắt Tần Dương bỗng sáng rực. Không lẽ sư phụ đã hiểu rõ được cái gì nên mới mượn cách thoạt trong ngu xuẩn này để đột phá sâu hơn một bước?

Giây sau, lo âu bao phủ trái tim Tần Dương, xem tình hình này thì sư phụ không đỡ nổi vài đấm, muốn đột phá nói dễ hơn làm.

Tuy sư phụ nói đột phá từ Siêu Phàm đến Thông Thần nằm ở chỗ hiểu rõ và đánh mở khiếu huyệt, sẽ không có kiểu rèn luyện linh khí kịch liệt như từ Tiểu Thành đến Đại Thành cảnh, nhưng sư phụ đã bị thương, dù bây giờ đột phá thì có thể đánh thắng Lục Thiên Sinh

được không?

Vấn đề quan trọng nhất là thật sự có thể đột phá chứ?

Tần Dương siết chặt nắm tay, cắn chặt khớp hàm, mắt nhìn chằm chằm Mạc Vũ ở trong sân lại bị đánh bay, một lần nữa ói ra máu.

Mạc Vũ tiếp tục đứng lên, môi treo nụ cười.

Tuy Lục Thiên Sinh chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng nhìn nụ cười trên mặt Mạc Vũ làm trong lòng hắn ta vừa giật mình vừa tức giận:

- Mày cười cái gì? Bị đánh như con chó thì có gì hay mà cười?

Mạc Vũ cười khẽ:

- Tôi nghĩ sau này anh nhất định sẽ hối hận.

- Hối hận?

Trong lòng Lục Thiên Sinh bỗng dâng lên dự cảm không may, hắn ta nhìn chằm chằm Mạc Vũ bên môi và ngực áo ướt đẫm máu tươi,

lạnh lùng hỏi:

- Tạo hối hận cái gì?

Mạc Vũ nhẹ giọng nói:

- Anh nhất định sẽ hối hận tại sao không dùng thời gian ngắn nhất, cách bạo lực nhất đánh bại tôi mà chọn phương thức tốn thời gian như mèo bắt chuột để đối phó tôi, do đó cho tôi có nhiều thời gian hiểu rõ.

Lục Thiên Sinh thay đổi sắc mặt, ánh mắt hơi do dự nhìn Mạc Vũ, cười khẩy hỏi:

- Mày đừng nói với tao là mày hiểu rõ trong khi chiến đấu, bây giờ sắp đột phá.

Mạc Vũ lau máu dính bên môi, cười tươi như ánh mặt trời:

- Đúng vậy! Tôi đột phá!

Hai tay Mạc Vũ chậm rãi vươn ra như duỗi lưng, nhưng cùng với động tác đó, khí thế khổng lồ bùng nổ từ người hắn ta, thân thể của Mạc Vũ như biến thành lỗ đen, linh khí mắt thường không thấy được tựa như dòng nước nhanh chóng bị hút vào người hắn ta.

Đột phá!

Mạc Vũ đang đột phá!

Cơ hồ mọi người đứng bật dậy từ chỗ ngồi, cùng nhìn Mạc Vũ ở trong sân tựa như đang ôm trời đất, trên mặt họ tràn ngập vẻ khó tin.

Vậy mà cũng được?

Đột phá Thông Thần cảnh trong khi chiến đấu?

Dù là người thường cũng cảm thụ được hơi thở cuồng bạo toát ra từ người Mạc Vũ vào lúc này. Cùng với linh khí điên cuồng ùa vào đan điền, vào kinh mạch, vào từng tấc da thịt toàn thân, mặt của Mạc Vũ đỏ như gấc chín.

Lục Thiên Sinh nhìn cảnh này, sắc mặt trở nên xanh mét, lắc người tới gần trước mặt Mạc Vũ, tung nắm đấm.

Mạc Vũ không đỡ đòn, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ, xuất hiện ở chỗ khác.

Lục Thiên Sinh đấm hụt, đánh trúng mặt đất, xới tung nền đất đào một cái hố sâu to lớn.

Lần này Lục Thiên Sinh không do dự nữa, hắn ta đuổi theo bóng dáng của Mạc Vũ, liên tục vung nắm tay, từng đợt dấu nắm tay uy lực to lớn không ngừng đánh về hướng Mạc Vũ, hiển nhiên hắn ta định thừa dịp Mạc Vũ chưa đột phá hoàn toàn thì trực tiếp đánh bại, thậm chí quấy nhiễu Mạc Vũ đột phá.

Trong tình huống như vậy nếu cứng rắn cắt ngang đột phá thì sau này muốn đột phá một lần nữa sẽ khó khăn gấp chục lần, Cơ bản không thể nào đột phá lần thứ hai.

Mắt Lục Thiên Sinh bắn ra tia sáng hung ác, dốc hết sức đánh, hắn ta như vòi rồng gió lốc mạnh ập hướng Mạc Vũ.
Bình Luận (0)
Comment