Chương 1581: Sát thủ bị khống chế
Năm sát thủ bị giật mặt nạ xuống, lộ ra năm gương mặt già nua, nét mặt tràn ngập kinh hoàng.
Bọn họ hoàn toàn không biết mình sẽ gặp phải cường giả Chí Tôn!
Cường giả Chí Tôn đứng trên đỉnh tầng cao giới tu hành!
Tần Dương quan sát năm người, trong đó có người Trung Quốc, cũng có người nước ngoài, hắn không quen mặt ai trong số họ. Tần Dương thu lại tầm mắt, nhìn sang Mạc Vũ ngồi trên sô pha bên cạnh.
- Sư phụ biết bọn họ không?
Mạc Vũ mặc đồ ngủ, Long Nguyệt đứng bên cạnh, ánh mắt tức giận trừng năm tên sát thủ.
Nếu không có Tần Dương kính nhờ Dương Hạo Nhiên bảo vệ thì bây giờ trong biệt thự đã không có một người sống!
Năm cao thủ Siêu Phàm!
Bỏ vốn thật lớn!
Mạc Vũ lắc đầu:
- Không quen.
Tần Dương bước đến trước mặt năm người, ngồi xổm xuống, lạnh lùng hỏi:
- Mấy người là ai? Tại sao muốn đến ám sát sư phụ của tôi? Tôi có rất nhiều cách cho mấy người muốn sống không được muốn chết không xong, xin khuyến mấy người tốt nhất hãy khai thật ra.
Năm người đàn ông nhìn nhau một cái, trầm mặc mím chặt môi không nói.
Tần Dương lạnh lùng cười:
- Không chịu nói phải không? Hy vọng lát nữa mấy người vẫn cứng xương được như vậy!
Tần Dương móc ra châm Quan Âm mang bên người, đâm kim như gió, ghim mấy kim trên người năm tên, sau đó lạnh lùng lùi sang một
bên.
Rất nhanh, năm người đàn ông cảm giác trong người như có kiến bò, theo thời gian dần trôi, lũ kiến như đói bụng bắt đầu gặm cắn thân thể của họ.
Năm người đàn ông vã mồ hôi như tắm, đôi mắt đỏ máu, người run lẩy bẩy. Ngứa ngáy và đau đớn tận xương khiến bọn họ ước gì cầm dao xẻ thịt mình ra, cảm giác đó khiến mỗi giây như kéo dài ra, bọn họ như ở trong địa ngục.
- Dừng lại, tôi nói!
Qua khoảng năm phút đồng hồ, một trong năm người đàn ông rốt cuộc không chịu đựng nổi hành hạ không phải con người này nữa, mở miệng xin tha.
Tần Dương bước lên trước, đâm vài kim vào người gã, vỗ tay mấy cái, cơn đau thoáng chốc biến mất, người đó vốn căng cứng cơ bắp lập tức thả lỏng, mệt mỏi nằm sấp dưới đất, thở hổn hển.
Tần Dương lạnh lùng hỏi:
- Nói đi, các người là ai, tại sao đến đây?
Người đàn ông kia làm sát thủ, không sợ cái chết, nhưng người này không muốn lần thứ hai nếm thử hành hạ không phải con người chịu
đựng.
- Chúng tôi là sát thủ của Dragon Slayer, nhận được mệnh lệnh đến ám sát sư đồ Mạc Vũ.
Tần Dương và Mạc Vũ cùng thay đổi sắc mặt, hai người liếc nhau, thấy tia giật mình trong mắt đối phương.
Dragon Slayer!
Tần Dương từng tiếp xúc với sát thủ của Dragon Slayer, được nhắc nhở của Lục Đào, hắn nghi ngờ trùm của Dragon Slayer là Văn Ngạn Hậu, nhưng không có chứng cứ thực tế, hiện giờ một hơi gặp năm sát thủ thực lực Siêu Phàm của Dragon Slayer!
- Mệnh lệnh? Lệnh của ai?
Tần Dương lạnh lùng ngồi xổm trước mặt người đàn ông vã mồ hôi như tắm, nhìn thẳng vào mắt gã, giọng điệu lạnh bằng.
- Là thủ lĩnh ra lệnh, a, tha cho chúng tôi, tôi sẽ nói hết!
Người đàn ông kia chưa kịp mở miệng thì một đồng bạn bên cạnh không chịu nổi giày vò đau đớn giành lên tiếng trước, gương mặt vặn veo.
Thủ lĩnh?
Tần Dương hỏi dồn:
- Ai là thủ lĩnh của mấy người?
- Chúng tôi không biết, thủ lĩnh luôn đeo mặt nạ, sẽ không tiếp xúc trực tiếp với chúng tôi, chỉ thông qua trợ lý chuyển đạt mệnh lệnh
của thủ lĩnh.
Trong lòng Tần Dương hơi thất vọng, giây sau lại hỏi dồn:
- Hắn là người nước nào?
- Hắn là người Trung Quốc.
- Đúng rồi, người Trung Quốc!
Mấy người đàn ông không chịu nổi hành hạ giành nhau trả lời câu hỏi của Tần Dương.
Tần Dương trầm ngâm vài giây đồng hồ, đứng dậy, cởi bỏ đau đớn cho từng người, bởi vì trong lòng hắn nghĩ ra một kế hoạch có thể thực hiện, phải giữ lại mấy người này, không thể hành hạ tàn phế.
- Kể về Dragon Slayer đi, thành lập từ khi nào? Có bao nhiêu người? Tổng bộ nằm ở đâu?
Mấy người đàn ông thở hồng hộc, mồ hôi ướt sũng áo họ, sắc mặt nhợt nhạt, vẻ mặt kinh khủng, lúc lên cơn nghiện cũng không làm bọn họ đau khổ như thế này.
- Chúng tôi không rõ Dragon Slayer thành lập từ khi nào, nhưng ít nhất trên chục năm, tôi gia nhập Dragon Slayer đã mười năm.
- Tôi thì sáu năm!
- Tôi thì bảy năm!
Mấy sát thủ đã hoàn toàn từ bỏ, thi nhau khai ra năm mình ở trong Dragon Slayer, bọn họ đều là sát thủ lục tục gia nhập Dragon Slayer.
- Nếu các người gia nhập nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có một lần nào gặp thủ lĩnh? Thực lực như các người lẽ ra rất được thủ lĩnh coi trọng chứ?
Mạc Vũ hơi nghi ngờ, mấy sát thủ này đều là thực lực Siêu Phàm, là cường giả vô cùng ghê gớm, không có lý nào thủ lĩnh của Dragon
Slayer không coi trọng bọn họ.
- Thật sự chưa từng gặp. Chúng tôi chỉ là sát thủ, nhận nhiệm vụ rồi hoàn thành nó, lấy tiền, giao tiếp với chúng tôi toàn là trợ lý của thủ lĩnh, chúng tôi chỉ gặp mặt thủ lĩnh qua webcam.
- Đúng thế, ngày thường khi kết toán hay khi đưa Thần Tiên Túy cho chúng tôi đều do trợ lý liên hệ xử lý, thủ lĩnh không gặp mặt chúng tôi, phỏng chừng là sợ bị chúng tôi xuống tay.
Tần Dương nhưởng cao chân mày hỏi:
- Các người xuống tay với hắn? Tại sao phải làm vậy? Và Thần Tiên Túy là cái gì?
Một ông già lộ vẻ mặt căm hận:
- Thần Tiên Túy là ma túy kiểu mới gây nghiện mạnh, cũng vì Thần Tiên Túy nên chúng tôi bị buộc phải ở lại Dragon Slayer, làm việc theo mệnh lệnh của họ. Chúng tôi từng muốn lôi đầu thủ lĩnh ra, bắt buộc hắn giao ra cách chế tạo Thần Tiên Túy sau đó sẽ giết chết hắn, thay thế hắn khống chế Dragon Slayer. Nhưng hắn rất bí ẩn, chúng tôi không thể gặp hắn.
Tần Dương nhíu mày hỏi:
- Các người gặp qua webcam? Dù đeo mặt nạ thì các người cũng nên biết đại khái chứ? Nam nữ già trẻ, cỡ bao nhiêu tuổi?
Một ông già chần chừ trả lời:
- Phỏng chừng là một người đàn ông trung niên, nhưng không thể phân rõ cụ thể bao nhiêu tuổi. Giọng nói qua máy làm méo giọng, không cách nào phân biệt.
- Đúng vậy! Hắn vô cùng cẩn thận, chắc cũng đề phòng chúng tôi, sợ bị xử đẹp nên mãi không chịu gặp mặt chúng tôi, chỉ liên hệ qua trợ lý. Dù là trợ lý cũng ít khi gặp mặt chúng tôi, chỉ liên lạc qua điện thoại.
Tần Dương nhìn chằm chằm vào ông già, trầm giọng hỏi:
- Mấy người đã gặp trợ lý này chưa?
- Gặp rồi, nhưng cũng đeo mặt nạ. Chúng tôi từng định xuống tay với trợ lý để lôi ra bộ mặt thật của thủ lĩnh, nhưng một mặt là chúng tôi sợ ra tay không thành công, khi đó thiếu Thần Tiên Túy là tiêu đời. Mặt khác, tuy thủ lĩnh khống chế chúng tôi làm việc nhưng rất rộng rãi về tiền bạc, không đối xử tệ với chúng tôi, bình thường cung cấp Thần Tiên Túy đúng thời hạn, nên chúng tôi vẫn luôn không ra tay.