Chương 1585: Thì ra là ông
Nhóm người Tần Dương lại bị đánh thức, nhìn người đàn ông đứng trong sân, mắt hắn lộ tia tức giận.
Một người, hai người thi nhau đến có phải hay không?
Giờ đuổi người này đi có phải lát nữa lại có nhóm khác đến?
Đều muốn lấy mạng thầy trò chúng tôi chứ gì?
Nếu không nhờ Dương Hạo Nhiên trấn giữ tại đây thì e rằng hai thầy trò mình đêm nay khó sống yên.
Mắt Tần Dương lộ chút sát khí, trầm giọng hỏi:
- Ông là ai? Đến giết chúng tôi?
Người đàn ông cao gầy liếc Tần Dương một cái, hừ lạnh nói:
- Ta đến tìm Mạc Vũ, không liên quan đến người khác. Có món nợ cũ muốn tính sổ với hắn, chỉ cần không nhúng tay vào thì ta sẽ không động vào người khác.
Mạc Vũ lạnh lùng nói:
- Các hạ đến gây sự với tôi, không biết là lấy tiền của người tiêu tai cho người? Hay vốn có ân oán với tôi?
Người đàn ông cao gầy lạnh giọng nói:
- Tự nhiên là có ân oán riêng với cậu. Tuy lão phu không phải nhân vật ghê gớm gì nhưng không phải loại người vẫy đuôi theo đồng tiền.
Mạc Vũ nhíu mày nói:
- Nếu là có ân oán cá nhân thì tại sao không công bằng công chính đến tìm tôi mà phải giấu mặt, lén lút thập thò, thừa dịp tôi bị thương nặng mới tới gây sự? Không lẽ các hại không có chút lòng tin về thực lực của mình?
Người đàn ông cao gầy hừ lạnh nói:
- Mày không cần kích tạo, Ấn Môn các người luôn có nhiều tuyệt hậu, sức chiến đấu hơn xa trình độ cảnh giới, giờ mày đã đột phá Thông Thần, nếu tao còn không ra tay, chờ mày lành vết thương thì e rằng tạo không có cơ hội nữa. Tao không thể đi đối phó với đồ đệ của mày, ỷ lớn hiếp nhỏ, đúng không?
Mạc Vũ nghe lời người đàn ông cao gầy nói, sắc mặt dịu xuống:
- Các vị nói quang minh lỗi lạc, chắc không phải kẻ xấu xa gì, nếu đã đến thì sao không lộ mặt mặt thật, mọi người có ân oán gì thì tâm sự ra hết?
Người đàn ông cao gầy trầm mặt vài giây, khi Tần Dương cho rằng người này sẽ từ chối đề nghị của Mạc Vũ thì bỗng thấy người này giơ tay tháo mặt nạ bình thường xuống, lộ gương mặt thật.
Đó là một người đàn ông khoảng sáu mươi mấy tuổi, hai bên tóc mai bạc trắng, gương mặt cứng lạnh, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn là biết con người khó sống chung.
Mạc Vũ trông thấy mặt của người này thì lộ vẻ hiểu ra:
- Ngu Nhật Phàm, thì ra là ông!
Ông già tóc bạc giọng đanh lại:
- Là tạo, hôm nay tao đến báo thù cho con trai của tao. Tao không sợ sau này các người tìm tới báo thù, CÓ ởan báo óan, Có thù báo thù, tao nhận hết!
Mạc Vũ cười gượng:
- Ngu Nhật Phàm, Con trai của ông, Ngu Đông xung đột với tôi, cuối cùng cũng vì hắn ngang ngược, tấn công người vô tội, tôi không thể thấy chết mà không cứu. Chắc ông cũng hiểu rõ tính cách của con trai mình, tôi không giết hắn, chỉ phế võ công, để hắn từ nay làm người thường, điều này có lẽ không phải xấu đối với hắn. Nếu không thì với tính cách của hắn sớm muộn gì cũng chọc đến người không thể trêu vào, gặp họa chết người.
Ngu Nhật Phàm lạnh giọng nói:
- Đúng, mày không giết nó, nhưng tại mày phế công phu của nó khiến nó thành tàn phế, sau này bị một người tu hành thực lực thấp hơn trả thù, đánh nát tim mạch mà chết. Nếu không tại mày phế công phu của nó thì sao nó chết được?
Vẻ mặt Mạc Vũ kinh ngạc hỏi:
- Ngu Đông đã chết?
Ngu Nhật Phàm lạnh lùng nói:
- Đúng vậy, Con trai duy nhất của tao đã chết, mày nói xem tao có nên tìm mày báo thù hay không?
Mạc Vũ thở dài thườn thượt, chưa kịp lên tiếng thì Tần Dương ở bên cạnh đã hừ lạnh nói:
- Tiền bối, con trai của tiền bối ỷ thế hiếp người, thương tổn vô tội, sư phụ của tôi phế công phu của hắn, chừa lại mạng sống thì đã là nương tay rồi. Còn về sau đó hắn xung đột với người ta hoặc là bị người trả thù, bị người giết chết thì đó là nhân quả của chính hắn, sao có thể trách tội lên người sư phụ của ta? Tiền bối làm vậy rõ ràng là giận chó đánh mèo!
Ngu Nhật Phàm lạnh lùng liếc Tần Dương một cái:
- Đúng vậy, đây là giận chó đánh mèo! Mày yên tâm, tạo sẽ không lấy tính mệnh của sư phụ mày, tao cũng chỉ phế thực lực, cho nó biết thống khổ của người tu hành bị phế thực lực, để nó đi đối mặt những người muốn trả thù nó nhưng không đủ thực lực!
Tần Dương lạnh lùng nói:
- Ông rõ là cố chấp vô lý!
Ngu Nhật Phàm lạnh lùng cười:
- Tạo đã đến thì tự nhiên không phải tới nói đạo lý với các người. Lặp lại lần nữa, tạo không muốn ra tay với những người không liên
quan, các người cũng không ngăn tạo được, đừng chịu chết!
- Không ngăn ông được?
Tần Dương cười nhạt:
- Có phải ông tự cho mình quá cao? Lão Dương, làm phiền người, hãy bắt sống!
Dương Hạo Nhiên khẽ ừ, ánh mắt hờ hững nhẹ nhàng lướt tới trước mặt người đàn ông cao gầy.
Ngu Nhật Phàm nhìn Dương Hạo Nhiên trước mặt, hừ lạnh nói:
- Bắt lấy tao? Các người mơ hơi ảo.
Thân hình Ngu Nhật Phàm như hồn ma nháy mắt biến mất ngay tại chỗ, đã lủi lên căn phòng của Mạc Vũ trên lầu ba, độ cao này như
không hề tồn tại đối với hắn ta.
Tốc độ của Ngu Nhật Phàm rất nhanh, mau đến nỗi dù là Tần Dương cũng chỉ cảm giác hoa mắt rồi không thấy người đâu nữa.
Trái tim Tần Dương co rút.
Nhanh quá!
Thực lực của Ngu Nhật Phàm thật mạnh!
Ngu Nhật Phàm không hề nương tay, dốc hết sức đột kích, tăng tốc độ của mình lên đến cực hạn. Ngu Nhật Phàm chỉ cần đến gần Mạc Vũ, tùy tay vỗ một cái rồi rời đi ngay là xong việc, hắn ta lộ ra thân phận chỉ vì muốn cho Mạc Vũ biết tại sao mình bị trả thù.
Giống như những người báo thù trước khi giết chết kẻ thù sẽ nói cho người đó biết mình bị ai giết, chứ không thì báo thù không trọn
ven.
Mạc Vũ ở ngay trước mắt Ngu Nhật Phàm, nhưng trên nét mặt chẳng thấy chút hoảng loạn, ngược lại lộ chút tiếc thương.
Nét mặt kỳ lạ đó phản chiếu trong mắt Ngu Nhật Phàm, con ngươi co rút.
Tại sao Mạc Vũ có vẻ mặt như vậy?
Giây sau, Ngu Nhật Phàm đã biết đáp án, vì có một lực cản vô hình chớp mắt chặn đường tiến lên của hắn ta.
Trước mắt Ngu Nhật Phàm chỉ có Mạc Vũ, hắn ta không nhúc nhích, chỉ nhìn Ngu Nhật Phàm.
Ngoài ra chỉ còn không khí.
Đúng vậy, là không khí!
Không khí vốn không chút trở ngại thoáng chốc như biến thành bê tông cốt thép nặng nề, hoàn toàn chặn kín đường đi tới của Ngu Nhật Phàm, thậm chí có hơi hướm giam cầm.
Lòng Ngu Nhật Phàm chùng xuống, bỗng vươn tay vỗ vào không khí vô hình phát ra âm thanh va chạm trầm đục, thân thể hắn ta như con khỉ nhanh nhẹn xoay người trên không trung rồi lao nhanh về hướng trái ngược, tựa như chim én lướt qua mặt biển.
Tốc độ của Ngu Nhật Phàm rất nhanh, tựa như mới đạp bước đã xông lên tấn công bất ngờ rồi xoay người rút lui.
Mãi đến lúc này ánh mắt của Tần Dương mới đuổi theo bóng dáng Ngu Nhật Phàm.
Ngu Nhật Phàm đang bay ra ngoài khoảng vài mét thì thân thể như bị trúng đạn, bịch một tiếng, rớt từ trên cao xuống.