Chương 1586: Thủ đoạn rất giống nhau, đúng không?
Ngu Nhật Phàm nhìn Dương Hạo Nhiên về mặt bình tĩnh đứng trước mặt mình, trong mắt lộ tia kinh hãi, dường như đứng trước mặt hắn ta không phải một người mà là ác quỷ bò ra từ địa ngục.
- Chí Tôn?
Tần Dương đứng ở bên cạnh lạnh lùng nói:
- Ông không phải là người thứ nhất hỏi câu này.
Ngu Nhật Phàm kinh sợ nhìn Dương Hạo Nhiên, giây sau chán nản thả lỏng người, hiển nhiên định hoàn toàn từ bỏ chống cự.
Có lẽ Ngu Nhật Phàm có nắm chắc trốn thoát từ tay cường giả Thông Thần, nhưng đối mặt một cường giả Chí Tôn thì hắn ta biết rõ mình hoàn toàn không có chút xíu Cơ hội nào.
Đừng giãy giụa vô ích.
- Không ngờ có cường giả Chí Tôn bảo vệ che chở cho các người, ta không có lời nào để nói, muốn giết muốn chém gì thì tùy các người!
Tần Dương nhìn Ngu Nhật Phàm dứt khoát như thế thì luống cuống không biết nên xử lý như thế nào. Đúng là Ngu Nhật Phàm tìm tới cửa báo thù, nhưng cũng có nguyên nhân, hành vi của đối phương không thấp hèn, mà việc có chuẩn tắc riêng, không muốn liên lụy vô tội.
Tần Dương quay đầu nhìn về hướng Mạc Vũ, đây là ân oán của Mạc Vũ, nên giải quyết thế nào cũng nên do hắn ta quyết định.
Mạc Vũ được Long Nguyệt nâng bước tới gần, khẽ thở dài:
- Ngu Nhật Phàm, ta biết ông là một nam nhi chân chính. Thôi thì thế này, chỉ cần thề rằng sẽ không vì món ân oán này mà hại người bên cạnh ta thì ông muốn tìm ta báo thù lúc nào đều được.
Ngu Nhật Phàm lộ vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
- Thề? Không lẽ mày định thả tạo đi?
Mạc Vũ gật đầu khẳng định:
- Đúng vậy, chỉ cần ông thề xong là có thể đi.
Ngu Nhật Phàm giật mình nhìn Mạc Vũ:
- Các người đã bắt được tạo trực tiếp giết chẳng phải là càng tốt hơn? Nếu sợ dây vào phiền phức, ra tòa thì trực tiếp phế bỏ công phu của tao là xong hết mọi chuyện, không cần thực lực thì dù tao muốn gây sự với mày cũng không có sức mạnh đó,
Mạc Vũ lắc đầu, nói:
- Tuy ngày đó cách làm của con trai ông rất bá đạo, nhưng xét cho cùng thì hắn ta bị tôi phế bỏ, tôi không cho rằng mình phải chịu trách nhiệm lớn, nhưng càng không có đạo lý phế bỏ ông.
Ngu Nhật Phàm trân trần nhìn Mạc Vũ, trầm mặc vài giây, từ dưới đất đứng lên:
- Nói thật không?
Mạc Vũ cười sang sảng:
- Mạc Vũ này nói chuyện giữ lời, ông có từng nghe ai nói tôi ăn quỵt bao giờ chưa?
Ngu Nhật Phàm nhìn chằm chằm vào Mạc Vũ, mặt lúc đen lúc trắng, qua thật lâu sau buông tiếng thở dài:
- Thôi, việc này liền dừng ở đây đi, tao sẽ không đến gây sự với mày nữa.
Nét mặt Mạc Vũ giãn ra, nhẹ giọng nói:
- Chuyện con trai của ông... thật có lỗi.
Ngu Nhật Phàm nghe hiểu ý của Mạc Vũ, thấy áy náy với cái chết của con trai mình, nhưng Mạc Vũ không cho rằng đã làm sai, không thẹn với lòng.
Ngu Nhật Phàm như trong khoảnh khắc già nua mấy tuổi, có vẻ chán nản, sâu thẳm nhìn Mạc Vũ một cái rồi xoay người chậm rãi đi ra
ngoài.
Lúc tới cửa, Ngu Nhật Phàm bỗng nhiên dừng bước chân:
- Lúc trước tạo có tiếp xúc với một số người, bọn họ tụ hợp thành một nhóm, đều là người có thù với mày hoặc Ẩn Môn, đều đang tìm cơ hội, tùy thời sẽ kiếm chuyện với các người.
Vẻ mặt Mạc Vũ bình tĩnh, không lộ ra ngạc nhiên:
- Cảm ơn nhắc nhở của ông, ta sẽ cẩn thận.
Ngu Nhật Phàm không nói nữa, xoay người bước đi.
Tần Dương quay đầu nhìn hướng Mạc Vũ, Mạc Vũ không nói gì, nhìn theo bóng dáng Ngu Nhật Phàm biến mất trong bóng đêm ngoài
cửa.
- Sư phụ, tuy ông ta nói vậy nhưng có khi nào sau này sẽ đổi ý không?
Vẻ mặt Mạc Vũ phức tạp nói:
- Ông ta không phải loại người đó, cho dù muốn đổi ý thì ta cũng không quan tâm, sẽ không vì vậy mà hối hận hôm nay thả ông ta đi. Làm việc luôn có nhân quả, ngày xưa trồng nhân thì phải đối mặt ngày nay kết trái.
Mạc Vũ xoay người, cảm kích nói:
- Tiền bối, người lại cứu ta một lần.
Dương Hạo Nhiên cười cười:
- Không cần xa lạ, chuyện nhỏ.
Tần Dương cảm thán:
- Năm tên sát thủ Siêu Phàm, một cường giả Thông Thần trả thù, sư phụ nói xem tối nay có khi nào còn nhóm người thứ ba không?
Mạc Vũ cười nói:
- Trời sắp sáng rồi, chắc không còn đâu, dù có thì chắc cũng đã phát hiện chuyện xảy ra trong nhà, trước khi thăm dò rõ tình huống cụ thể, e rằng họ không dám tới cửa nữa. Thôi, đi ngủ nào.
Đúng như Mạc Vũ đã nói, quãng thời gian tiếp theo không phát sinh bất cứ chuyện gì nữa, bình yên đến trời sáng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiêu An Tâm đến biệt thự, nhìn cánh cửa tan tành thì giật nảy mình, nhưng thấy mọi người đều khỏe mạnh thì cũng yên lòng.
Tiêu An Tâm đi theo Mạc Vũ nhiều năm, đã thấy biết bao nhiêu xung đột, vô số lần đi bên bờ vực sống chết.
Đêm qua Mạc Vũ đã ra mắt gặp những vị khách đến cổ vũ, chuyện còn lại giao cho Tư Đồ Hương xếp người tiếp đãi khách, sư đồ Mạc Vũ không cần ra mặt nữa. Huống chi trong tình huống phức tạp u ám hiện nay, cố gắng giảm bớt đi ra ngoài thì tốt hơn.
Lỡ như Dragon Slayer còn có trò gì khác nữa thì sao?
Ám sát Mạc Vũ không thành công, đổi mục tiêu sang Tần Dương thì sao?
Tuy thực lực của Tần Dương không tệ, nhưng nếu có thêm hai sát thủ thực lực Siêu Phàm thì sao?
Las Vegas.
- Người tu hành Trung Quốc? Middle, anh tốt nhất là suy nghĩ cho kỹ, nếu nói dối sẽ chết vô cùng thê thảm.
Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi vẻ mặt rắn đanh ngồi trên sô pha, mặc đồ tây màu trắng, đeo nơ, trông hơi giống quý ông. Một người quỳ trước mặt người đàn ông này, là cầm đầu trùm địa phương Middle từng tiếp xúc với Tần Dương.
Mặt Middle đầy máu, một cánh tay gấp khúc kỳ lạ, trông rất thảm. Căn nhà như bị gió lốc quét qua, người nằm la liệt dưới đất, có người đứt chân hoặc gãy tay, không ai bò dậy nổi.
Miệng Middle không ngừng chảy xuống máu loãng:
- Đúng vậy, hắn là người tu hành Trung Quốc, tên gọi Tần Dương, hắn rất lợi hại, Hollaton bị hắn đánh bại.
- Tần Dương?
Người đàn ông mặc đồ tây nhíu mày hỏi:
- Sao cái tên này nghe hơi quen tai?
Một ông già đứng bên cạnh tiến lại gần nói nhỏ:
- Trung Quốc gần đây có một người tu hành trẻ tuổi rất nổi tiếng, từng đánh khắp Thiên Nhân cảnh Nhật không gặp địch thủ trên võ đài
Nhật Bản, người này cũng tên Tần Dương, là đệ tử của môn phái Ẩn Môn.
Người đàn ông mặc đồ tây nheo mắt nói:
- Không, ta nhớ đến một chuyện khác, lúc điều tra cái chết của Jack hình như cũng có một người tên Tần Dương.
Ông già cung kính trả lời:
- Đúng vậy, bí thư Jack có một bạn học tên Tiết Uyển Đồng, cũng là người phụ nữ chạy khỏi nhà Jack. Tiết Uyển Đồng từng là cô giáo của Tần Dương, sau này hai người thành bạn, Tân Dương này cũng là Tần Dương đánh võ đài mà tôi đã nói, hai người là một.
Người đàn ông mặc đồ tây cau mày, nghiêng mặt nhìn ông già kia:
- Sao ta linh cảm cái chết của Jack có lẽ liên quan đến chàng trai tên Tần Dương? Mượn đao giết người, còn mình thì núp sau màn, thủ đoạn rất giống nhau đúng không?