Chương 1590: Thâm nhập ổ cướp
Xe chậm rãi đậu ở ven đường, Tôn Uy lại điện thoại.
- Ta đến rồi.
- Đã thấy ông, tiến lên năm mươi mét, quẹo vào ngõ nhỏ bên phải, khi đi vào sẽ thấy chúng tôi, xe mở hai đèn xi nhan.
- Biết!
Tôn Uy cúp máy, nhìn ra hàng ghế sau, Tần Dương đã nhanh nhẹn nhắm mắt giả vờ hôn mê.
Xe của Tôn Uy quẹo vào ngõ nhỏ, quả nhiên thấy một chiếc xe đậu trong bóng tối, hai đèn đuôi xe nhấp nháy.
Tôn Uy lái xe quẹo vào, ngừng lại sau đuôi chiếc xe kia.
Cửa xe chỗ ghế lái mở ra, một người đàn ông bước xuống xe, giữ cửa xe mở, im lặng đứng một bên.
Tôn Uy bước xuống xe, tiến lên hai bước, quan sát chiếc xe kia.
Dù cho trong xe đen như mực nhưng Tôn Uy cảm giác được bên trong không có ai khác, tức là nguyên chiếc xe van chỉ có tài xế.
- Ông đậu xe ở đây, mang theo người lên xe của tôi, đi theo tôi.
Tôn Uy thở phào một hơi, vốn đang lo lắng đối phương chỉ cần Tần Dương, không cho mình đi theo, thế thì rắc rối.
Không phải Tôn Uy lo cho sự sống chết của Tần Dương mà sợ sau khi hắn chết thì không còn ai giúp cả nhóm ức chế thuật châm cứu tỏa hồn, tuy rằng Mạc Vũ cũng biết thuật này, nhưng bọn họ hại chết đệ tử của hắn ta thì còn lâu hắn ta mới giúp bọn họ, hắn ta ước gì bọn.họ chết cho rồi.
Tôn Uy mở cửa xe hàng ghế sau, tùy tay lôi Tần Dương ra, khóa xe, mang theo hắn lên xe van.
Tài xế đóng cửa xe, ngồi vào chỗ lái, khởi động máy.
Xe lăn ra ngõ nhỏ, chạy vào đường lớn, rất nhanh hòa vào dòng xe cộ đã hơi thưa thớt.
Tôn Uy trầm giọng hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
Tài xế trầm giọng nói:
- Đến rồi sẽ biết.
Tôn Uy nhướng mày, không nói chuyện nữa, dựa người vào sô pha, ẩn gương mặt vào bóng tối trong xe. Tần Dương thì vẫn ngồi vững vàng trên xe, ngẹo Cổ sang một bên, bộ dạng ngất xỉu.
Xe van chạy trong dòng xe CỘ, không ai biết có một chiếc máy bay không người lái theo sát bên trên mui xe, phía sau xe van một khoảng cách có một chiếc xe hàng, phía trước thì có một chiếc xe công vụ đang theo từ xa.
Trong xe hàng bày đầy các máy móc, nhiều màn hình phát sáng, có bản đồ trong thành phố, có hình ảnh xe van chạy bên dưới. Hình ảnh bản đồ có một đốm đỏ nhấp nháy, tần suất không cao nhưng rất rõ ràng.
Mạc Vũ, Dương Hạo Nhiên ngồi trên ghế, im lặng nhìn hình ảnh. Trong xe Công vụ đằng sau, Tư Đồ Hương lái xe, đằng trước ngồi bốn sát thủ lúc trước chia tay với Tần Dương, Tôn Uy, trên mặt của họ lộ nét giật mình nhìn xe hàng phía trước, liếc qua nhau, mắt lóe tia
sáng nghi hoặc.
Xe van xuyên qua thành phố rồi đến vùng ngoại ô, xuống đường quốc lộ, quẹo vào ngã rẽ, đi thêm hơn một trăm mét, ngừng lại trước cửa một tổ hợp viện.
Tài xế xe van không xuống xe, có người từ trong tổ hợp viện đi ra, mở cửa sắt, tài xế lái xe vào sân, người mở cửa tùy tay đóng lại cửa sắt.
Xe đậu trong sân tử hợp viện, đây là một ngôi nhà quê nhỏ, trong nhà sáng đèn, ánh sáng lọt qua khe cửa để lại bóng sáng hẹp dài dưới đất.
- Mang theo hắn, đi theo tôi!
Tôn Uy không lên tiếng, trực tiếp khiêng Tần Dương trên vai, đi theo tài xế vào nhà.
Đẩy mở cửa phòng, đi qua nhà trước vào buồng trong. Trong nhà bỗng chốc sáng đèn, không có nhiều người, chỉ có mặt hai người.
Một người đàn ông trung niên đeo mặt nạ và một ông già tóc bạc phơ trông hơi già nua.
Giữa phòng đặt một cái ghế, người đàn ông trung niên đeo mặt nạ chỉ hướng cái ghế:
- Đặt hắn ngồi trên đó!
Tôn Uy nhìn người đàn ông trung niên, mắt sáng ngời nói:
- Được!
Tôn Uy đặt Tần Dương xuống ghế, đứng thẳng người:
- Trợ lý Hách, cậu tính giải quyết hắn như thế nào?
Người đàn ông đeo mặt nạ trầm giọng nói:
- Nhiệm vụ của ông đã hoàn thành, có thể đi trước.
Tôn Uy nhíu mày nói:
- Lúc trước chúng tôi chặn đường hắn thì ta có chạm mặt với hắn, đã bị hắn thấy mặt, nếu hắn sống rời khỏi đây thì ta sẽ gặp phiền phức lớn.
Người đàn ông đeo mặt nạ trầm giọng nói:
- Ông yên tâm, kêu ông đưa hắn lại đây là vì sợ dọc đường xảy ra ngoài ý muốn, hắn sẽ không sống rời khỏi đây được.
Nét mặt Tôn Uy do dự hỏi:
- Ta có thể ở đây nhìn hắn, chờ hắn chết rồi mới đi không? Ta sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Người đàn ông đeo mặt nạ chỉ vào ông già tóc trắng ở bên cạnh, trầm giọng nói:
- Thực lực của ông ấy không thua gì ông, một thằng nhãi Thiên Nhân cảnh thì sao có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được? Hơn nữa ông cũng đã phong lại đan điền của hắn rồi.
Thấy Tôn Uy không nhúc nhích, trong giọng nói của người đàn ông đeo mặt nạ chất chứa bất mãn:
- Nơi này có một số việc không thích hợp cho ông xem.
Tôn Uy thở dài bất đắc dĩ nói:
- Vậy được rồi, trợ lý Hách, nhớ kỹ lời câu nói, ba ngày sau chúng tôi phải lấy được thù lao thuộc về mình.
- Các người yên tâm đi, hợp tác lâu như vậy, đã bao giờ bị sai sót chưa?
Tôn Uy gật đầu, không nói nhiều, dứt khoát xoay người ra cửa.
Đây là một loại khả năng trong dự án của Tôn Uy và Tần Dương, nếu có cơ hội thăm dò rõ sự thật thì Tôn Uy sẽ tạm thời rời đi, ẩn nấp ở gần đó, chuẩn bị tùy thời cứu viện.
Tần Dương tin tưởng hiện tại chắc nhóm sư phụ, Dương Hạo Nhiên đã đến gần trong vòng hai trăm mét, nếu thật sự có chuyện gì, hắn chỉ cần kéo dài chút thời gian là họ sẽ kịp xông vào cứu người.
Tuy lúc này hơi mạo hiểm, nhưng Tần Dương cảm thấy miễn là có thể tra xét ra thân phận thật của thủ lĩnh thì đáng giá mạo hiểm.
Thoạt trong kinh mạch đan điền trên người Tân Dương đã bị phong lại, nhưng sự thật thì khác, nhìn giống vậy thôi.
Trợ lý Hách không vội vã làm cái gì, chờ người từ ngoài cửa đi vào báo cáo Tôn Uy đã rời đi thì mới đưa mắt nhìn Tần Dương.
- Làm hắn tỉnh lại!
Ông già ở bên cạnh trợ lý Hách lười nhúc nhích, tùy tay cầm ly nước đặt bên cạnh lên, tạt cốc nước vào mặt Tần Dương.
Tần Dương giả vờ bị nước lạnh làm bừng tỉnh, mở mắt ra, trong mắt lộ tia kinh hoàng và mờ mịt, khi thấy trước mặt mình là trợ lý Hách đeo mặt nạ kỳ dị và ông già tóc trắng ở bên cạnh thì con người của hắn nở to, đứng bật dậy.
- Các người là ai? Nơi này.. là đâu?
Trợ lý Hách lạnh lùng nhìn Tần Dương một cái, lạnh lẽo nói:
- Không muốn chết ngay bây giờ thì ngồi xuống!
Tần Dương thay đổi sắc mặt, cúi đầu sờ bụng mình, dường như phát hiện kinh mạch đan điền đã bị phong, nét mặt hơi kinh hoàng, tiếp theo chậm rãi ngồi xuống, hít sâu một hơi, gương mặt khôi phục bình tĩnh.
- Các người là ai? Bắt tôi đến đây làm gì?