Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1580 - Chương 1591: Có Phải Rất Ngạc Nhiên Không?

Chương 1591: Có phải rất ngạc nhiên không?
 

Trợ lý Hách lấy điện thoại ra gắn vào một cái giá đỡ, camera chĩa vào Tần Dương, nhấn cuộc gọi video.

Rất nhanh, thành công kết nối, trên màn hình di động hiện ra một người đàn ông cũng đeo mặt nạ. Người đàn ông ẩn mình trong bóng tối, chỉ có thể trông thấy đường nét mơ hồ, mặt nạ hơi kỳ dị ở trong bóng tối có vẻ âm trầm rùng rợn.

Tần Dương trông thấy mặt nạ kỳ dị kia thì lòng thầm kinh hãi, vì đám người Tôn Uy đã nói thủ lĩnh của Dragon Slayer đeo mặt nạ kỳ dị như thế, chưa bao giờ gặp người với bộ mặt thật.

Người trước mắt là trợ lý Hách, vậy người đàn ông trong webcam tự nhiên là thủ lĩnh thần bí của Dragon Slayer.

Hình ảnh quá tối, dù ánh mắt của Tần Dương sắc bén đến đâu vẫn không thể thấy rõ đường nét ngoại hình của người này, càng không thể phán đoán người này có phải là Văn Ngạn Hậu như mình đã suy đoán.

Trợ lý Hách hơi điều chỉnh phương hướng để nửa người của mình ở trong phạm vi camera quay chụp, sau đó mới ngừng lại.

- Ông chủ, nhóm người Tôn Uy đã rời đi, hiện tại chỗ này chỉ có ba chúng ta.

- Làm giỏi lắm!

Một giọng nói rè rè rõ ràng trải qua phần mềm méo giọng vang lên trong không khí. Người đàn ông đeo mặt nạ thần bí nói một câu rồi im lặng, nhưng Tần Dương thấy rõ người này ẩn mình trong bóng tối đang dùng ánh mắt kỳ dị nhìn mình.

- Ông là ai? Tại sao muốn bắt tôi đến đây?

Tần Dương chủ động mở miệng hỏi một câu, giây sau tức giận nói:

- Các người đúng là mặt dày, không đối phó với sư phụ của tôi được thì quay sang nhằm vào tôi, còn sử dụng âm mưu quỷ kế như vậy.

- Đúng, đây là âm mưu quỷ kế, rồi sao?

Giọng nói máy móc lạ tại của thủ lĩnh bí ẩn lạnh lùng vang lên, dù trải qua phần mềm méo giọng nhưng không thể giấu đi vẻ đắc ý và khoái cảm trong đó, hoặc có lẽ đối phương vốn không muốn che giấu.

- Thủ đoạn là con đường đạt thành kết quả, kết quả mới là quan trọng nhất, đúng không? Mặc kệ trong lòng mày không cam lòng cỡ nào thì mày vẫn là tù nhân của tao, sống chết nằm trong tay tao, đây mới là điều quan trọng nhất!

Tần Dương hừ lạnh nói:

- Ông sai người bắt cóc tôi về đây nhưng không giết ngay là vì muốn khoe khoang trước mặt tôi? Nhưng tôi không biết ông, mặc kệ ông được người nào nhờ vả hay có thù hận với sự phụ thì đều không liên quan tới tôi, ông cố ý khoe khoang trước mặt tôi không lẽ vì muốn tôi van xin ông?

- Không quen à? Ha ha!

Thủ lĩnh thần bí phát ra chuỗi tiếng cười đắc ý trầm thấp, giây sau ngừng cười:

- Không, chúng ta quen biết, nếu không quen thì tao tốn nước miếng với mày làm gì? Dù sao mày phải chết, đừng nói là mày cảm thấy mình có thể sống sót rời đi!

Tần Dương trợn to mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn màn hình di động:

- Chúng ta quen biết? Ông là ai?

Chỗ của thủ lĩnh bí ẩn bỗng sáng sủa lên, người đàn ông vốn ẩn sâu trong bóng tối thoáng chốc hoàn toàn tắm mình trong ánh sáng.

- Giờ thì sao? Mày nhìn kỹ xem, xem coi có thể đoán ra tao là ai không?

Tần Dương nhìn thủ lĩnh bí ẩn trên màn hình di động, tim đập nhanh, là hắn ta!

Thật sự là hắn ta!

Văn Ngạn Hậu!

Tuy đối phương đeo mặt nạ, mặc đồ cũng không phải kiểu đồ tây mà Văn Ngạn Hậu thường mặc, nhưng thân hình, ánh mắt lộ rõ trước mắt Tần Dương, đặc biệt là đôi mắt đó, tuy ẩn sau mặt nạ nhưng hắn vẫn nhận ra ngay.

Nếu Tần Dương không nghi ngờ Văn Ngạn Hậu ngay từ đầu, nếu Văn Ngạn Hậu không nói hai người quen biết nhau thì có lẽ hắn sẽ không nhận ra dễ dàng như vậy. Nhưng Tần Dương từ lâu đã hoài nghi Văn Ngạn Hậu, So sánh ánh mắt, vóc dáng, khí chất thì càng

không khó nhận ra.

Lòng Tần Dương thầm do dự, mình có nên biểu hiện ra ngoài là đã nhận ra không?

Tần Dương chỉ do dự chưa đầy một giây liền quyết định:

- Chú Văn! Tại sao... là chú? !

Nét mặt khiếp sợ của Tần Dương như nhìn thấy cảnh tượng khó tin, trợn to mắt nói:

- Chú... những người này được chú phái đi ám sát sư phụ của con?

Văn Ngạn Hậu cười lạnh một tiếng:

- Thằng nhãi này có ánh mắt sắc bén đấy, có thể nhận ra tao ngay.

Văn Ngạn Hậu vừa nói vừa tùy tay tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt quen thuộc. Văn Ngạn Hậu tùy tay nhấn chuột, giọng nói cũng trở lại như bình thường.

- Có phải rất giật mình không?

Đương nhiên là không, nhưng vì thăm dò nhiều tin tức hơn, Tần Dương phải tiếp tục diễn kịch, huống chi trên người của hắn mang một món đồ nhỏ, người theo dõi có thể thông qua thứ này nghe được đối thoại của hắn.

- Chú Văn, tại sao chú làm như vậy? Lẽ nào chú hận sư phụ của con sâu đến thế sao? Đã qua bao nhiêu năm rồi mà chú vẫn chưa buông xuống? Chú còn mời nhiều sát thủ Siêu Phàm đến ám sát sư phụ của con? !

Văn Ngạn Hậu cười khẩy nói:

- Buông xuống? Hừ, năm xưa sư phụ của mày ban khuất nhục cho tao, cả đời tạo không thể nào quên. Ta dùng hết tâm tư, thủ đoạn lên kế hoạch thành lập Dragon Slayer chỉ vì báo nỗi nhục này!

Tần Dương tiếp tục dụ dỗ Văn Ngạn Hậu nói chuyện, vẻ mặt khiếp sợ hỏi:

- Dragon Slayer là do chủ thành lập? Lúc trước Con tham gia hội ca nhạc ở Kinh Thành, Lục Đào bắt cóc Miêu Toa muốn xử lý con, trong đó có hai sát thủ Dragon Slayer, không lẽ cũng được chú cử đi giết con?

Văn Ngạn Hậu lạnh lùng nói:

- Đó là Lục Đào muốn giết mày, vì Dragon Slayer của tạo và Hắc Thủ từng hợp tác, vô tình bị bọn họ vạch trần thân phận, Lục Đào uy hiếp tạo phái người cho hắn, giúp đỡ hắn giết mày, nên tạo thuận thế phải người qua, vốn muốn mượn tay hắn xử lý mày rồi tạo lại sai người khử hắn, nhưng không ngờ thất thủ.

Tần Dương trầm giọng hỏi:

- Nếu chú thành lập Dragon Slayer lâu như vậy tại sao mãi không ra tay với sự phụ?

Văn Ngạn Hậu lạnh giọng trả lời:

- Sư phụ của mày rất mạnh, tuy lúc trước tạo thu nạp một số cao thủ Siêu Phàm, nhưng rất khó trừ khử sư phụ của mày. Huống chi sư phụ của mày rời xa Trung Hải hai mươi mấy năm, tạo không biết hắn núp ở chỗ nào, cũng không muốn sinh sự thêm. Nếu hắn không trở về thì tao cũng lười đi tìm, nhưng thầy trò các người trở lại, chẳng những trở lại, mày còn muốn cưới con gái của tao làm vợ, rõ ràng là đánh vào mặt tạo, là hắn trả thù tạo, sao tao có thể chấp nhận chuyện như vậy phát sinh? Nên các người phải chết!

Tần Dương nhướng mày nói:

- Cho nên, dù chú bỏ lỡ cơ hội giết chết sư phụ của con thì vẫn quyết trừ khử Con trước, không để con và con gái của chú có khả năng phát triển thêm một bước?

- Đúng vậy!

Văn Ngạn Hậu oán hận trả lời:

- Lúc trước mày đến Trung Hải, biểu thị muốn cưới con gái của tao thì tao đã muốn giết mày rồi, nhưng tạo không muốn chọc người chú - ý nên đành kêu người tạo ra vụ tai nạn xe cộ, muốn cho mày chết vào ngoài ý muốn, kết quả là mày may mắn, tránh được.
Bình Luận (0)
Comment