Chương 1606: Có phải anh xem trọng em hơi nhiều không?
Mắt Tần Dương trợn to hơn một chút, tuy hắn không theo đường thể chế nhưng không có nghĩa là không hiểu sự đời.
Ưu thế của gia tộc người tu hành nằm ở đâu?
Tự nhiên là nội tình tích góp hàng trăm ngàn năm và thực lực dũng mãnh của họ, khiến triều đại thay đổi cỡ nào thì bọn họ luôn ở tầng lớp thượng lưu trong xã hội, nắm đủ quyền phát ngôn.
Vậy nếu toàn dân tu hành thì sao?
Mặc dù tu hành cần tiêu hao tài nguyên, không phải ai đều có thể dễ dàng trở thành cao thủ tu hành, nhưng nếu quốc gia thật sự thúc đẩy thực hiện toàn quân tu hành, phát hiện hạt giống tu hành nào có thiên phú thì nhà nước sẽ cho tài nguyên tu hành, bồi dưỡng đặc biệt. Có lẽ trong mười năm không thấy chênh lệch ở đâu, nhưng hai mươi năm, năm mươi năm về sau thì e rằng tình huống sẽ biến đổi trên diện rộng.
Khi ưu thế của gia tộc người tu hành không còn là độc quyền thì bọn họ sẽ dần khó mà nắm giữ đủ quyền nói chuyện.
Người trong nhà đông, nhiều cao thủ?
So với quốc gia thì sao?
- Ha ha, đúng là chuyện cười.
Nếu chờ đến lúc người tu hành được nhà nước bồi dưỡng xuất hiện hàng tá cường giả Chí Tôn thì những gia tộc người tu hành chẳng còn ưu thế gì nữa, cũng không còn địa vị và quyền lên tiếng độc đáo như hiện tại.
Làm cách nào ngăn cản tình huống như vậy phát sinh?
Đơn giản thôi, ngăn cản kế hoạch thúc đẩy toàn quân hoặc là toàn dân tu hành, khống chế tài nguyên tu hành tiếp tục nằm trong tay Số
ít người, vậy là bọn họ có thể mãi mãi ở trên tầng đỉnh xã hội này.
Cuộc đọ sức giữa những người cấp cao không liên quan gì nhiều với Tần Dương, truyền thừa của Ẩn Môn vốn là một mạch đơn truyền, chưa bao giờ theo chính trị nên tự nhiên không băn khoăn, suy nghĩ nhiều như người trong các gia tộc lớn.
Trừ những ý tưởng này ra chắc chắn còn có các mặt băn khoăn khác, dẫn đến bọn họ phản đối hạng mục này.
Tần Dương thầm nghĩ, đã hiểu ý tưởng của Lôi Tử Cường, sau đó trong lòng cười gượng.
Đạo lý là một nhẽ.
Toàn dân tu hành?
Ha ha!
- Vậy tình hình hiện giờ là thế nào?
Lúc đến đây Tần Dương thấy trong trại huấn luyện rất náo nhiệt, nên chắc chắn phải làm trại huấn luyện, vấn đề là làm thế nào?
Lôi Tử Cường nhìn vẻ mặt đã hiểu của Tần Dương thì biết hắn nghe hiểu ý của mình, Lôi Tử Cường cầm tách trà, rót một ly trà đặt xuống trước mặt hắn.
- Nếu cấp trên gánh áp lực từ các phương, cuối cùng vẫn thành lập trại huấn luyện đặc biệt này thì tự nhiên là muốn trông thấy thành tích huấn luyện đặc biệt. Trại huấn luyện đặc biệt này như một ruộng thí nghiệm, nếu có thu hoạch tốt thì tự nhiên sẽ mở rộng ra ngoài, còn nếu thu hoạch kém thì kế hoạch mở rộng sẽ chết từ trong nôi.
Lôi Tử Cường thở dài một hơi:
- Tôi không phải người tu hành, tôi là một người lính thuần túy nên tự nhiên làm việc theo lệnh của cấp trên. Nói thật lòng thì tôi cũng hy vọng trại huấn luyện sẽ lấy được hiệu quả tốt, có thể mở rộng sang một số bộ đội quan trọng, nâng cao sức chiến đấu của quân đội,
cuối cùng mở rộng đến toàn quân tu hành, khi đó mạnh từ nền móng thì quốc gia cũng sẽ mạnh lên theo.
Lôi Tử Cường nhìn ra cửa sổ, tới gần Tần Dương một chút, nhỏ giọng nói:
- Về kế hoạch mở rộng tu hành quân đội, cấp trên chia thành hai phe, nói đơn giản là phe đồng ý và phe phản đối. Tuy cấp trên chịu áp lực phản đối vẫn thành lập trại huấn luyện, nhưng trong trại có vài hạt sạn, cậu hiểu không?
Tần Dương nhìn bộ dạng cẩn thận của Lôi Tử Cường, lòng thầm thấy lạ. Hắn hiểu ý hạt sạn, nếu không cách nào phản đối thì sẽ bỏ người của tôi vào, kết quả cuối cùng thế nào sẽ do tôi quyết định, lời nói của tôi không nặng ký thì tôi chơi chiêu ngáng đường!
Tần Dương gật đầu:
- Hiểu SƠ SƠ, thể thì... em có thể làm cái gì?
Lôi Tử Cường trầm giọng nói:
- Tôi hy vọng cậu giúp tôi tìm ra phương hướng phát triển chính xác cho trại huấn luyện, tìm ra con đường mở rộng hữu hiệu trong quân đội.
Tần Dương cười gượng gạo:
- Lôi đại ca, có phải anh xem trọng em hơi nhiều rồi không?
Lôi Tử Cường cười gượng:
- Số người của trại huấn luyện sẽ không quá nhiều, chỉ khoảng hai trăm người, thời gian huấn luyện là nửa năm, sau nửa năm là lúc kiểm tra thành tích. Tôi biết nửa năm là hơi ngắn đối với người tu hành, dù sao ai mà không biết tu hành tăng lên thực lực khá chậm. Cho nên,
tôi chủ yếu muốn nâng cao sức chiến đấu tổng hợp của họ, kết hợp ưu thế của người tu hành và ưu thế vũ khí nóng, tôi nghĩ nếu phát triển tốt thì có lẽ sẽ là tuyến đường phát triển mới trong tương lai.
- Người tu hành giỏi sử dụng vũ khí nóng như súng ống chứ gì?
Tần Dương thuận miệng trả lời một câu, giây sau cười nói:
- Cái này không khó, tố chất thân thể của người tu hành dũng mãnh hơn người thường nhiều, phản ứng hay thị lực, phản ứng thần kinh đều ưu tú nhiều, nếu có thể vận dụng những ưu thế này vào sử dụng các loại vũ khí nóng, trải qua thực chiến thì chắc chắn ghê gớm hơn.người thường.
Mắt Lôi Tử Cường sáng ngời nhìn Tần Dương:
- Cậu cũng cảm thấy suy nghĩ này của tôi là chính xác?
Tần Dương cười cười:
- Tuy người tu hành đến Đại Thành cảnh trở lên thì ít bị súng ống uy hiếp, nhưng hai bên đụng nhau trên chiến trường, Đại Thành cảnh quen sử dụng các loại súng ống chắc chắn chiếm ưu thế hơn. Người tu hành dù ghê gớm nhưng dù sao không thể không sợ dao súng. Hơn nữa, binh sĩ người tu hành thực lực dưới Đại Thành cảnh quen sử dụng súng ống chắc chắn có sức chiến đấu cao hơn người tu hành cùng cấp bậc rất nhiều, nếu chỉ đơn thuần đọ sức chiến đấu thì suy nghĩ này làm được.
Tại sao Tần Dương chắc chắn như vậy?
Bản thân hắn là ví dụ sống.
Trên chiến trường thật sự, Tần Dương bộc phát ra sức chiến đấu cực kỳ cao, có thể nói hắn phát huy trọn vẹn ưu thế thân thể người tu hành và ưu thế vũ khí nóng. Nếu đụng phải người tu hành cùng thực lực, hai bên đều có súng, xác suất Tần Dương xử lý đối phương là
trăm phần trăm.
Tự nhiên không chỉ có một mình Tần Dương làm được như thế, trong Long Tổ hoặc Long Sào có rất nhiều loại người này, trong bộ đội đặc chủng tinh nhuệ loại nhỏ cũng sẽ có, nhưng bộ đội người tu hành quy mô lớn thì chắc chắn không có, mục đích thử nghiệm có lẽ cũng vì nguyên nhân này.
- Có đáng giá mở rộng diện tích lớn hay không? Hoặc nên nói là so sánh bỏ vốn và sản xuất có đáng đồng tiền bát gạo hay không?
Tần Dương nói là quen thuộc nắm giữ nhưng không đơn giản như binh lính bình thường dùng quen tay mà là vượt qua cực hạn, biến mỗi phần ưu thế thân thể của mình thành một loại bản năng chiến đấu, cần khổ luyện và thực chiến vô số lần mới rèn luyện ra được, sẽ phải bỏ ra rất nhiều tinh lực vào binh sĩ, nên mới có trại huấn luyện này.
- Nếu có thể đặt ra giáo trình huấn luyện có tính phổ biến mở rộng, bỏ vốn cũng nằm trong tầm kiểm soát, cuối cùng lấy được thành tích khiến người vui vẻ thì có lẽ lần sau đoàn thể không phải hai trăm người mà là hai ngàn người, thậm chí nhiều hơn nữa.
Tần Dương không biết nên nói cái gì, kế hoạch nghe khá hoàn mỹ, nhưng điều đầu tiên là đào đâu ra nhiều người tu hành như thế?
Lôi Tử Cường nghe Tần Dương đồng ý cách nói của mình thì kích động chộp lấy hắn:
- Chú em, lần này cậu phải giúp tôi mới được, tôi không có bối cảnh người tu hành, tất cả nhờ vào cậu!