Chương 1609: Như vậy mà là nhân từ?
Tần Dương quét mắt qua người đàn ông trung niên trước mặt, mặt chữ điền, đầu định, ánh mắt sắc bén như dao, toàn thân toát ra hơi thở không dễ chọc, nghiêm khắc.
- Tôi vừa đến, Lôi Tử Cường Lôi huấn luyện viên mời tôi lại đây.
Người đàn ông trung niên lộ vẻ mặt sửng sốt, mắt lóe tia sáng hiểu ra:
- Tần Dương?
- Là tôi, còn ông là... ?
Người đàn ông trung niên nhìn Tần Dương từ trên xuống dưới, sắc mặt hơi kỳ quái:
- Tôi là huấn luyện viên danh dự Ngưu Hữu Đức.
Tần Dương mỉm cười, thân mật chào:
- Ngưu huấn luyện viên khỏe.
Trên mặt Ngưu Hữu Đức không có biểu lộ thân gần hay thiện ý gì, chỉ thản nhiên nói:
- Trước đó đã nghe tiếng của cậu, nghe nói y thuật rất giỏi, làm nhiều chuyện gây chú ý.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Không tính là gây chú ý gì, chẳng qua muốn làm nên làm thôi.
Ngưu Hữu Đức lạnh nhạt nói:
- Những chuyện cậu đã làm bên ngoài thật ra cũng khiến tôi khâm phục, nhưng ở đây là quân doanh, mọi thứ phải làm theo phép tắc trong quân doanh, không thể tùy ý giống lúc ở ngoài. Ở đây thực hành quản lý quân sự hóa, cậu mau lĩnh đồng phục của mình, thay đồ rồi hãy hoạt động, tránh cho bị người hiểu lầm.
Trong lòng Tần Dương hơi khó chịu, người này ngoài miệng nói khâm phục nhưng xem nét mặt không giống chút nào, xem thái độ làm hắn cảm thụ bị nhằm vào.
Trong đầu Tần Dương tiềm thức thoáng qua những tin tức Lôi Tử Cường đã kể cho nghe, xem ra trại huấn luyện này không đơn thuần.
- Cảm ơn nhắc nhở!
Giọng điệu Tần Dương bình tĩnh đáp trả, không định gay gắt với huấn luyện viên Ngưu Hữu Đức, hắn không sợ chọc rắc rối, nhưng trong tình huống không rõ ràng thì không muốn kiếm thêm kẻ thù.
Ngưu Hữu Đức không nói nhiều, dứt khoát quay người bước đi.
Tần Dương đăm chiêu nhìn theo bóng lưng của Ngưu Hữu Đức.
Có lẽ người này là hạt sạn mà Lôi Tử Cường đã nhắc tới?
Nói hạt sạn không phải vì đối phương không có bản lĩnh, có thể vào làm huấn luyện viên chắc chắn đều có tài năng, chẳng qua lập trường hai bên khác nhau, hoặc vì người đứng sau lưng mình khác nhau, ôm mục đích khác đi vào trại.
Trong bất cứ hệ thống này đều có hiện tượng đứng thành hàng, mặc kệ là thể chế chính trị hay hệ thống quân đội đều không khác nhau.
Rất nhanh, Trần Hải Đông lĩnh đồng phục của Tần Dương mang về, cũng là đồ rằn ri, nhưng bả vai có bằng tay đặc biệt, bên trên có hai chữ danh dự đại biểu huấn luyện viên danh dự, dưới hai chữ này Có số hiệu đối ứng, chắc đại biểu từng người.
Tần Dương vào phòng, thay áo khoác, mặc đồ rằn ri vào.
Núi Trường Bạch vào tháng ba còn có thể thấy một đống tuyết chưa tan, thời tiết vừa lúc là mùa tuyết tan thành nước, khí hậu đặc biệt lạnh lẽo, may mà Tần Dương là người tu hành nên không sợ.
Tần Dương thay đồ xong xem đồng hồ, còn một lúc mới tới giờ ăn cơm chiều. Hắn ra khỏi cửa, đi dạo một vòng trong trại.
Tần Dương không thấy hai trăm binh sĩ người tu hành huấn luyện đặc biệt mà Lôi Tử Cường đã nói, hắn đoán bọn họ bị kéo ra ngoài
huấn luyện.
Chọn xây dựng trại trong rừng rậm nguyên thủy này thứ nhất là vì hy vọng không để ai biết đến cuộc huấn luyện, thứ hai chắc là vì muốn nương địa hình phức tạp, môi trường khắc nghiệt để huấn luyện đám lính.
Môi trường càng khắc nghiệt phức tạp thì càng có thể kích thích tiềm lực con người, nâng lên sức ứng biến và năng lực sinh tồn trong
các loại môi trường.
Tần Dương chợt nhớ đến trại huấn luyện Chí Tôn ở Bắc Cực, bọn họ cũng huấn luyện đám người tu hành trong môi trường vô cùng khắc nghiệt nhằm tăng lên thực lực của bọn họ, hình như về mặt tính chất thì trại huấn luyện này cũng làm giống như vậy?
Trong khi đi dạo, Tần Dương nhận được nhiều ánh mắt tò mò nhìn mình.
- Người kia là huấn luyện viên?
- Lúc trước có thấy bao giờ đâu, trẻ thế?
- Người đó là ai vậy? Trông mới hai mươi tuổi mà đã làm huấn luyện viên danh dự? Trại huấn luyện đặc biệt đã bắt đầu một thời gian nhưng chưa thấy huấn luyện viên danh dự trẻ vậy bao giờ, thanh niên này chỉ khoảng hai mươi tuổi, có làm huấn luyện viên danh dự được không vậy?
- Huấn luyện viên danh dự? Mới tới?
Tần Dương nghe những lời xì xầm tò mò, nhưng không ai lại gần hỏi han, dù sao Lôi Tử Cường từng nói địa vị của huấn luyện viên danh dự tại đây cực kỳ cao.
Thiết Lan Sơn phủi tay mặc kệ, trừ ba phó tổng huấn luyện viên, bên dưới là mười huấn luyện viên danh dự, những người còn lại đều là nhân viên phục vụ xoay quanh hai trăm người huấn luyện đặc biệt.
Chỗ này chiếm diện tích không nhỏ, tuy chỉ có hai trăm người huấn luyện đặc biệt nhưng tính cả nhân viên công tác thì quy mô ít nhất Cỡ bảy, tám trăm người, tính theo tỷ lệ tương đương với bốn nhân viên công tác, một người huấn luyện đặc biệt, hèn gì cấp trên có người mỉa mai bảo tiêu phí nhiều mà hiệu quả thì không rõ ràng.
Tần Dương đang định về ký túc xá của mình thì chợt nghe rừng rậm bên cạnh có tiếng động, hắn quay đầu, thấy một đám người lần lượt
lao ra từ rừng cây.
Mỗi người đều vũ trang đầy mình, vừa vác súng vừa công ba lô nặng, hiển nhiên là chạy cũng vật nặng, đám người chạy chật vật như chó này tự nhiên là đệ tử huấn luyện đặc biệt đợt này.
Nhóm người xông đến đất trống, khi tới nơi, ai nấy ngã bệch xuống đất, thở hổn hển như trâu, mệt lả.
Tần Dương nhìn thoáng qua, trong rừng cây vẫn còn người lục tục chảy ra, trong quá trình đám đệ tử chạy cũng vật nặng đã có người
ong rung và con ngư" "" Tự Chày ra trong kéo giãn khoảng cách.
Tần Dương đang nhìn thì Lôi Tử Cường bước ra từ trong nhà, quét mắt qua thấy hắn đứng bên cạnh sân huấn luyện, liền bước nhanh đi tới.
- Bọn họ ra ngoài từ sáng sớm, Cơm trưa là ăn lương khô mang theo, cả ngày huấn luyện dã ngoại trong rừng rậm.
Tần Dương khẽ ừ:
- Sau khi bọn họ trở về thì làm tiếp?
- Ăn cơm, huấn luyện ban đêm, sau đó ngủ.
Tần Dương hỏi:
- Huấn luyện ban đêm trong bao lâu?
- Sáu giờ tối ăn cơm, bảy giờ bắt đầu huấn luyện, huấn luyện đến chín giờ rồi ngủ, sáng hôm sau sáu giờ rời giường, tiếp tục huấn luyện cả ngày.
Tần Dương nhìn đám đệ tử thở nặng nhọc:
- Chương trình học huấn luyện ban ngày là cái gì? Chương trình học huấn luyện ban đêm là cái gì?
- Thời kỳ đầu chủ yếu là huấn luyện dã ngoại như chạy cũng vật nặng, đương nhiên, chắc chắn tăng mức độ nặng hơn binh lính bình thường, còn có chương trình học về súng, bắn bia. Huấn luyện ban đêm chủ yếu rèn luyện về sức mạnh, đánh gần thân.
Tần Dương bĩu môi, Lôi Tử Cường nhìn thấy, hỏi dồn:
- Cậu trề môi là thế nào?
Tần Dương cười cười:
- Em cảm thấy mức độ huấn luyện của các người còn dễ dãi, quá nhân từ với họ.
Lôi Tử Cường nhìn đám binh sĩ nằm la liệt dưới đất thở hồng hộc:
- Mỗi lần huấn luyện dã ngoại trở về là bộ dạng của họ hấp hối mà còn bảo là nhân từ?
Tần Dương nhếch môi cười, ánh mắt sâu thẳm:
- Mới hấp hối chứ chưa chết, không thật sự chết hai lần thì sao thấy hiệu quả được?