Chương 1616: Có muốn cược một ván không?
Lôi Tử Cường không nói chuyện, bởi vì hắn ta nhìn ra được, Tần Dương chẳng cần mình hỗ trợ.
Khí thế của một mình hắn đủ để đè Trương Hoành Minh, thậm chí Lưu Vệ Tinh cũng không lấn lướt hắn được, ai kêu hắn chẳng có gì để so?
Tần Dương không phải người nằm trong thể chế, không cần kiểm tra thành tích của hắn, nên dù Lưu Vệ Tinh là phó tổng huấn luyện viên, là sếp trên danh nghĩa của hắn, nhưng hắn có thể không nể tình.
Đúng là Tần Dương không nể mặt Lưu Vệ Tinh, nếu tính về quân hàm thì nguyên trại huấn luyện đặc biệt này trừ thiếu tướng Thiết Lan Sơn ra không có ai cấp bậc cao hơn đại tá như hắn, huống chi hắn chỉ đến hỗ trợ, vốn không sợ đắc tội với người.
Đắc tội thì sao nào, anh cắn tôi à?
- Chú em, giỏi lắm!
Lôi Tử Cường giơ ngón tay cái với Tần Dương, khen thật lòng:
- Trương Hoành Minh vừa đến đã bị Lưu Vệ Tinh lung lạc, thường ngày chảnh chọe, giờ bị cậu vả mặt, nhìn bộ mặt của hắn làm tôi thấy sướng gì đâu!
Tần Dương cười cười:
- Em hỏi ý kiến sư phụ về phương thuốc, có lẽ y thuật của Trương Hoành Minh không tệ, nhưng so với sư phụ của em thì vẫn kém hơn.
Lôi Tử Cường khâm phục nói:
- Mạc tiên sinh là cao nhân đích thực, tiên sinh đã nói thì không sai được. Nhưng việc này sẽ không đơn giản, dù cậu nói chính xác thì bọn họ sẽ tìm lý do khác để từ chối, dù sao nước thuốc hoặc thuốc uống đều là loại phụ trợ, không thấy hiệu quả ngay được, rất khó biết
tốt hay xấu.
Tần Dương nhún vai, không chút để ý nói:
- Lôi đại ca, em chỉ phụ trách đề nghị, còn về có thể thực hiện hay không thì dựa vào anh thao tác. Em chỉ là người qua đường, nhiều nhất chỉ ở đây mười ngày nửa tháng, không rành cùng các người tiêu hao nửa năm.
Lôi Tử Cường tự nhiên biết Tần Dương bận rộn công việc, hắn là ông chủ của vài công ty lớn, còn đang bắt tay vào làm hạng mục xe hơi quan trọng, có nhiều việc sư môn, riêng tư khác nữa. Lôi Tử Cường gật gù hiểu:
- Tổng huấn luyện viên định mở cuộc họp thảo luận, chờ lúc đó nêu ra việc này, xem có kết quả gì.
Buổi tối, Thiết Lan Sơn gọi tất cả mọi người đến họp, thảo luận xem có cần sửa đổi mô thức huấn luyện hiện giờ hay không.
Lần này Lôi Tử Cường đứng ra, chủ động nói lại toàn bộ đề nghị của Tần Dương, bao gồm dời trọng tâm huấn luyện, thay đổi được vật và một số thứ chi tiết khác, tất cả đề nghị này được viết trong cuốn sổ nhỏ khi hắn đi theo huấn luyện đặc biệt một ngày.
Lôi Tử Cường vừa dứt lời Lưu Vệ Tinh đã cười tủm tỉm mở miệng nói:
- Lôi huấn luyện viên, anh chỉ là người thường chứ không phải người tu hành, e rằng khó mà hiểu biết quần thể đặc biệt này, phương án của anh nghe thì không tệ nhưng chưa chắc thích hợp.
Lôi Tử Cường tức giận, rõ là lấy thân phận người thường của mình công kích mình, mặc kệ mình nói có đạo lý cỡ nào, bọn họ chỉ cần
một câu, anh không phải người tu hành, anh không hiểu là dẹp bỏ hết.
- Lưu huấn luyện viên, đúng là tôi không phải người tu hành, nhưng tôi đã thảo luận với mấy vị huấn luyện viên danh dự về đề nghị này, bọn họ vừa là người tu hành vừa là quân nhân, bọn họ tự nhiên có quyền lên tiếng, cũng đều đồng ý quan điểm này.
Bên Lôi Tử Cường tự nhiên cũng có người, không thể nào một mình hắn ta đóng kịch một vai, trong tay không có ai phụ trợ. Có huấn luyện viên lập tức đứng lên ủng hộ đề nghị của Lôi Tử Cường, phía đối diện cũng có người đứng dậy phản bác, thoáng chốc trên bàn đấu võ mồm không ai nhường ai, tranh chấp vô cùng kịch liệt.
- Lúc trước mọi người đang huấn luyện yên lành, không ai nói mô thức huấn luyện của chúng ta không đúng, qua lâu như vậy bỗng nhiên nói không được, chắc hẳn không phải do Lôi huấn luyện viên có ý kiến mà là Tần huấn luyện viên đưa ra đề xuất đúng không?
Tranh chấp được một lúc thì Lưu Vệ Tinh bỗng chĩa mũi dùi vào Tần Dương.
Tần Dương bình tĩnh trả lời:
- Đúng vậy, là tôi đề xuất!
Lưu Vệ Tinh bật cười, vẻ mặt hơi vi diệu:
- Tần huấn luyện viên theo học Ẩn Môn, còn trẻ đã đến Thiên Nhân cảnh, mọi người có mắt đều thấy thiên phú tu hành của cậu. Nhưng Tần tiên sinh dù gì là một người tu hành thuần túy, am hiểu chiến đấu, nhưng chắc xa lạ với chiến tranh hiện đại hóa và các loại súng ống, Tần tiên sinh có cảm thấy đề nghị của mình hơi lý tưởng hóa không?
Ánh mắt Tần Dương hơi lạnh, hay lắm, không giải quyết được vấn đề thì nhằm vào người đưa ra đề nghị chứ gì?
Chỉ cần công kích, phủ định mình, chứng minh mình có vấn đề thì đề nghị của mình cũng mất chỗ đứng, tự nhiên sẽ bị phủ nhận.
Chơi chiêu độc đấy, nhưng chọn sai đối tượng rồi!
Không hiểu chiến tranh hiện đại?
Không hiểu súng ống?
Ha ha.
Tần Dương thầm cười nhạt, giọng nói bình tĩnh:
- Sư phụ vì rèn luyện tôi nên từng mang tôi ra nước ngoài ở một thời gian, tôi có chạm qua các loại súng ống, khá quen thuộc.
Lưu Vệ Tinh cười cười, không nói nhiều, hắn ta dù gì là phó tổng huấn luyện viên, cứ châm chích Tần Dương thì hơi kỳ.
Lưu Vệ Tinh không mở miệng nhưng không có nghĩa là người khác im lặng, hắn ta giao việc này cho người khác.
Một vị huấn luyện viên danh dự nhận ánh mắt ra hiệu từ Lưu Vệ Tinh, lạnh lùng cười:
- Chạm vào súng ống đã cảm thấy mình hiểu rõ, có thể đề nghị lung tung sao? Thật sự ra chiến trường, Tần huấn luyện viên cảm thấy kiểu như cậu sẽ hữu dụng? Nếu chỉ bàn về đánh đấm thì có lẽ cậu có thể đánh bại chúng tôi, nhưng nếu mọi người cùng dùng vũ khí thì cậu cho rằng mình có thể hạ được chúng tôi sao?
Đối mặt chỉ trích hùng hổ từ đối phương, Tần Dương cười, trả lời dứt khoát:
- Có thể:
Nguyên phòng họp thoáng chốc không khí lạnh lẽo.
Người vốn gay gắt châm chích Tần Dương và người định phản bác bênh vực hắn đều tiềm thức ngậm miệng, nhìn hắn đăm đăm, trong mắt tràn ngập khó tin.
Hắn mới nói gì?
Hắn nói có thể:
- Ha ha, Tần huấn luyện viên thật tự tin. Hiện giờ Tần huấn luyện viên còn là sinh viên đúng không? Dù Tần huấn luyện viên ở nước ngoài chạm qua súng ống, cảm thấy mình đã hiểu biết hết, à, nói theo cách của cậu là dung hợp, cậu cảm thấy mình đã dung hợp ưu thế của người tu hành và vũ khí hiện đại hóa rồi phải không? Chúng tôi ở trong quân đội không biết bao nhiêu năm, cũng đều là người tu hành, thực lực không thấp hơn cậu, nhưng chúng tôi không dám nói lời như thế, cậu mở miệng bảo làm được, khẩu khí thật lớn!
Tần Dương mỉm cười, nhìn qua huấn luyện viên danh dự trào phúng mình:
- Xem ra các người không tin lời tôi nói, hay là chúng ta đánh cuộc đi?
Huấn luyện viên danh dự kia con ngươi CO rút hỏi:
- Tần huấn luyện viên muốn đánh cuộc cái gì?
Tần Dương cười khẽ:
- Mấy người nói tôi không làm được chẳng qua vì muốn chứng minh đề nghị của tôi vô dụng, nhưng nếu tôi làm được thì sao? Nếu tôi có thể thắng mấy người thì sao? Có phải nói lên đề nghị của tôi cực kỳ có hiệu quả? Bởi vì tôi giỏi hơn mấy người. Chúng ta cược như thế đi, nếu tôi thắng thì huấn luyện đặc biệt theo lời tôi đã nói, sửa đổi phương thuốc. Còn nếu tôi thua thì tôi đi ngay, rời khỏi trại huấn luyện đặc biệt, không xen vào chuyện ở đây nữa, thế nào?