Chương 1617: Một chia làm hai
Trong phòng lại lần nữa lặng ngắt như tờ, mọi người đều nhìn Tần Dương với ánh mắt khiếp sợ.
Tần Dương chủ động đưa ra khiêu chiến?
Là tự tin hay tuổi trẻ bồng bột?
Huấn luyện viên danh dự bị Tần Dương khiêu chiến, La Đoan Dương liếc qua Lưu Vệ Tinh một cái rồi trầm giọng hỏi:
- Cậu nói khiêu chiến là phương thức tác chiến thế nào?
Tần Dương hơi hếch cằm:
- Mấy người nói tôi không hiểu súng ống mà, thế thì so súng ống, cuộc chiến tự do trong rừng. Tôi nghĩ mấy người là lính thì chắc rất am hiểu và tự hào về cách tác chiến này, đúng chứ?
La Đoan Dương bị thái độ của Tần Dương chọc giận:
- Thực chiến tự do chứ gì? Được, tôi đồng ý với cậu!
Tần Dương không thèm nhìn La Đoan Dương ứng chiến, nhìn thẳng vào mặt Lưu Vệ Tinh:
- Lưu phó tổng huấn luyện viên cảm thấy đề nghị của tôi thế nào?
Lưu Vệ Tinh hơi híp mắt lại, câu hỏi của Tần Dương đặt hắn ta trên đầu tường, giờ muốn không đồng ý cũng không được.
Lưu Vệ Tinh lấy lý do Tần Dương không hiểu quân sự để công kích hắn, còn hắn thì dùng hành động phản bác, chứng minh bản thân hiểu biết hơn bọn họ. Lưu Vệ Tinh không cách nào lùi bước, nhưng nếu đánh cuộc rồi lỡ thua thì sao?
Lưu Vệ Tinh còn chưa mở miệng, Thiết Lan Sơn ngồi ở vị trí cầm đầu đã cười gõ mặt bàn:
- Cách này hay, là lừa hay ngựa cứ kéo ra đi dạo liền biết. Chúng ta đều là quân nhân, dùng thực lực nói chuyện. Nếu Tần Dương thắng chứng minh cậu ta lĩnh hội và hiểu sâu sắc hơn, vậy chúng ta sẽ làm theo lời của cậu ấy, còn nếu cậu ấy thua thì coi như chưa nói gì.
Tổng huấn luyện viên Thiết Lan Sơn đã tỏ thái độ thì Lưu Vệ Tinh tự nhiên không thể công khai đóng vai phản diện, hắn ta hơi chần chừ
nói:
- Tổng huấn luyện viên, tôi có một đề nghị, anh nghe xem có được không?
Thiết Lan Sơn cười nói:
- Nói ra đi, mọi người cùng thảo luận.
Lưu Vệ Tinh mỉm cười nói:
- Tần huấn luyện viên muốn dùng phương thức khiêu chiến chứng minh năng lực của mình, chứng minh phương án mình đề xuất, tôi cảm thấy cách này có chút khả thi. Nhưng lần huấn luyện viên dù sao là người tu hành vô cùng ưu tú kiệt xuất, chắc nhiều người trong nước đều biết thiên phú của cậu ta, tôi cảm thấy biểu hiện cá nhân của cậu ta không đủ tính đại biểu cho đại chúng.
Hơi tạm dừng, Lưu Vệ Tinh nói ra ý tưởng thật sự của mình:
- Trại huấn luyện đặc biệt của chúng ta vốn có tính chất thực nghiệm, là dò dẫm qua sông, trước khi sự thực được chứng minh thì không ai dám nói mình chắc chắn chính xác, nên tôi ủng hộ hai người khiêu chiến, nhưng cảm thấy nên làm ổn thỏa hơn nữa.
- Nếu Tần Dương thua thì không bàn việc này nữa, còn nếu Tần Dương thẳng, tôi đề nghị tách đội ngũ ra làm hai, mỗi đội một trăm người, hai đội trình độ thực lực ngang ngửa nhau huấn luyện hai loại phương án của chúng ta, chờ nửa năm sau sẽ từ hai đội diễn tập đối kháng, qua đó chứng minh phương án huấn luyện của ai có tính đại biểu hơn. Tổng huấn luyện viên thấy sao?
Thiết Lan Sơn trầm ngâm giây lát:
- Tách đội ngũ thành hai, hai loại phương pháp huấn luyện đặc biệt khác nhau đúng là cách so sánh rất tốt, nửa năm sau nhìn liền biết bên nào giỏi bên nào dở. Thang huấn luyện viên, Lôi huấn luyện viên, hai người thấy sao?
Phó tổng huấn luyện viên Thang Tiềm ngẫm nghĩ nói:
- Tôi ủng hộ đề nghị này.
Lôi Tử Cường ngẫm nghĩ cũng cảm thấy biện pháp này không tệ, so sánh mới dễ cho ra đáp án. Lôi Tử Cường tin tưởng vào ý kiến mà Tần Dương đưa ra, nếu nửa năm sau nhanh gọn đánh bại đội ngũ của Lưu Vệ Tinh thì đã nói lên tất cả, Lưu Vệ Tinh muốn chối cãi cũng không được.
- Tôi cũng đồng ý chia đội ngũ thành hai, hai loại mô thức huấn luyện so sánh đối lập, tìm ra cách tốt hơn từ trong đó!
Thiết Lan Sơn thấy ba phó tổng huấn luyện viên đều thống nhất ý kiến thì chém định chặt sắt nói:
- Tốt, vậy thì làm theo lời Tần huấn luyện viên nói, so tài! Chúng ta đều là quân nhân, dựa vào nắm đấm, cây súng, bản lĩnh nói chuyện, So tài cụ thể như thế nào?
Trong lòng Tần Dương đã chuẩn bị từ trước:
- Mọi người luận bàn tự nhiên không cần súng thật đạn thật, dùng đạn cao su đi, thứ này không bắn chết người. Bị đạn cao su bắn trúng chỗ hiểm xem như thua cuộc so tài, đương nhiên, nếu bị đánh bại ở cự ly gần cũng được tính, vậy được chứ?
Lưu Vệ Tinh gật đầu, nói:
- Được!
Tuy lý niệm khác nhau, tranh đấu phe phái nhưng đây chỉ là tranh chấp, không cần dao súng thật để phân rõ sống chết, dùng đạn cao su
đủ phân ra thắng bại, huống chi mọi người so đấu còn có người khác đứng một bên làm người chứng kiến xem cuộc chiến, không chơi gian lận được.
Lưu Vệ Tinh mở miệng nói:
- Vì bảo đảm tính công bằng, đấu ba trận quyết định thắng thua, vì nếu một trận chiến có lẽ sẽ tồn tại tỉnh ngẫu nhiên.
Tần Dương cười sảng khoái bình tĩnh nói:
- Được thôi, vậy đấu ba trận.
Những huấn luyện viên này đều là thực lực Thiên Nhân cảnh, về cảnh giới xấp xỉ với Tần Dương, bàn về sức chiến đấu người tu hành thì hắn không e ngại, hắn từng càn quét Thiên Nhân cảnh người Nhật, có thể đấu cứng, thậm chí giết chết cao thủ Siêu Phàm, bàn về súng ống hoặc chiến thuật thì Tần Dương càng không e sợ bọn họ.
- Vậy hôm nay mọi người hãy đi nghỉ ngơi, sáng ngày mai cử hành trận so tài này.
- Sau khi mọi người tan họp, Lôi Tử Cường và Tần Dương ra phòng họp. Lôi Tử Cường thân thiết hỏi:
- Có nắm chắc không?
Vẻ mặt Tần Dương tự tin nói:
- Không cần lo lắng, thắng chắc, tiếc rằng chỉ có thể tranh thủ được một nửa đệ tử.
- Như vậy càng tốt.
Lôi Tử Cường cười nói:
- Mọi người đồng lòng mới dễ làm việc, những người này không chung chí hướng với chúng ta, khi làm việc sẽ hài lòng, dù cậu thắng, bọn họ bị buộc làm việc với chúng ta, nếu lén gây trở ngại thì sẽ làm liên lụy nguyên trại huấn luyện đặc biệt, ngược lại không hay, tách ra càng dễ phân ra cao thấp.
Tần Dương cười nói:
- Biết là vậy nhưng bọn họ rõ ràng có ý đồ lợi dụng kiểm tra đối lập vào nửa năm sau, nếu hai đội không chênh lệch rõ rệt thì nói lên biện pháp huấn luyện đặc biệt của chúng ta không có ưu thế gì, bọn họ có thể phủ định chúng ta, thậm chí phủ định luôn chính bọn họ, phủ định nguyên mô thức trại huấn luyện đặc biệt.
Sắc mặt Lôi Tử Cường bình tĩnh nói:
- Đương nhiên tôi biết trong lòng của hắn nghĩ như vậy, nhưng nếu làm theo lời cậu nói mà vẫn không thể kéo giãn chênh lệch giữa hai đội ngũ thì nói lên biện pháp của chúng ta không có nhiều ưu thế, chúng ta cần tìm ra mô thức huấn luyện đặc biệt thật sự có hiệu quả.
Tần Dương hiểu ý của Lôi Tử Cường, cười nói:
- Yên tâm đi, chỉ cần dựa theo mô thức huấn luyện đặc biệt đã sửa đổi thì nửa năm sau chắc chắn kéo giãn chênh lệch.
Lôi Tử Cường khẽ ừ, vẻ mặt mong đợi:
- Hy vọng được như vậy, tuy dính líu tranh chấp về lý niệm nhưng tôi thật lòng hy vọng sẽ tìm được con đường hữu hiệu có thể mở rộng, tiếp theo mở rộng đến toàn quân, tăng lên sức chiến đấu của toàn quân, dù chỉ là thành lập một ít bộ đội quy mô nhỏ cũng được.
Tần Dương an ủi:
- Tuy số lượng người tu hành hạn chế tiền cảnh phát triển quân đội hóa, nhưng bồi dưỡng bộ đội ít người tu hành trong phạm vi nhất định thì tuyệt đối không thành vấn đề, hơn nữa sức chiến đấu sẽ cực kỳ cao, nếu bùng nổ chiến tranh, bọn họ phụ trợ quân đoàn tác chiến chắc chắn sẽ bộc phát ra năng lượng to lớn!