Chương 1618: Anh chàng này quá yêu nghiệt!
Mặt trời lơ lửng ở phía đông, nhưng không cảm giác nhiệt độ nóng, ngược lại gió lạnh buốt từ trong núi thổi tới, hơi lạnh lẽo.
Tần Dương thở ra, hơi nóng nháy mắt hóa thành vô số luồng khói trắng ở trước mặt.
Lôi Tử Cường đứng cạnh Tần Dương, thân thiết hỏi:
- Sẵn sàng chưa?
Tần Dương cười nói:
- OK!
Lôi Tử Cường nhỏ giọng khích lệ:
- Cố lên, chờ tin tức tốt của cậu.
Bên kia, Lưu Vệ Tinh cũng dặn dò La Đoan Dương và hai huấn luyện viên danh dự khác, ba người là đối thủ được bên Lưu Vệ Tinh cử ra đấu với Tần Dương.
- La Đoan Dương, cậu lên trước, Triệu Lỗi, cậu thứ hai, Hà Phương, cậu lên sau cùng, mặc kệ như thế nào, các người nhất định phải thắng!
La Đoan Dương lạnh giọng nói:
- Thực lực của hắn tuy rất mạnh nhưng nói về cầm súng thì chắc chắn không đánh lại tôi!
Triệu Lỗi cười khẩy nói:
- Kỹ thuật bắn súng toàn dựa vào tập luyện bắn đạn, dù hắn đã chạm vào súng lúc ở nước ngoài thì có thể tiếp xúc bao nhiêu? Bắn bao nhiêu viên đạn? Mấy năm nay hắn đều làm học sinh, e rằng lâu rồi không chạm vào súng, muốn thắng hắn quá dễ dàng. Đơn giản là người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, có chút xíu tài năng đã tưởng mình giỏi nhất trần đời.
Nét mặt của Lưu Vệ Tinh không hề thoải mái, khẽ dặn dò:
- Các người đừng bao giờ khinh địch, Tần Dương là yêu nghiệt, thiên phú của hắn không chỉ biểu hiện ở thực lực tu hành, hắn còn là một
- vị thần y, một nghệ sĩ dương cầm, đều lấy được hạng nhất, các người phải ứng chiến thật thận trọng!
Hiển nhiên Lưu Vệ Tinh đã nghiên cứu về Tần Dương, hơi xem trọng hắn, dù trong lòng cũng cho rằng hắn không thắng nổi, nhưng vẫn bảo thủ dự phòng.
Thắng thì tự nhiên không có gì thay đổi, dù thua, rơi vào thế yếu thì có thể tách đội ngũ thành hai, mình vẫn nắm giữ một đội, chỉ cần giữ cho không chênh lệch quá lớn với đội kia trong kiểm tra cuối cùng là đủ.
Thiết Lan Sơn chắp hai tay sau lưng, không nói một lời, yên lặng chờ đợi.
Phía sau đám huấn luyện viên là hai trăm học viện, bọn họ đã nghe huấn luyện viên nói về nội dung trận so tài này, ai nấy đều rất hào hứng.
- Tần Dương trẻ ghê, còn trẻ vậy mà đã ưu tú như thế, thật là khiến người hâm mộ.
- Ôi, chú mày không ngẫm lại xem sư phụ của người ta là ai? Ẩn Môn, đơn truyền một mạch, người không có thiên phú thì có thể gia nhập Ấn Môn không? Gia nhập Ẩn Môn thì tất nhiên phải lợi hại rồi.
- Mấy người nói xem ai sẽ thắng?
- Tần Dương có ghê gớm tới đâu vẫn là người tu hành, chắc chắn chơi súng không giỏi bằng huấn luyện viên khác. Mấy huấn luyện viên đều được điều động từ bộ đội đến đây, chơi súng dễ như cầm đũa!
-- Chưa chắc, lúc trước tôi luôn chú ý Tần Dương, thiên phú của cậu ta rất cao, hơn nữa không giới hạn trong tu hành. Chú mày hãy nhìn
xem y thuật của người ta ghê gớm cỡ nào, chuyên gia Nhật Bản, Hàn Quốc đều không đánh lại. Cậu ta còn là nghệ sĩ dương cầm, lấy được hạng nhất thi đấu dương cầm quốc tế Chopin cử hành năm năm một lần tại Ba Lan, hắn là người Trung Quốc thứ ba lấy được hạng nhất. Tóm lại là từ lúc tôi chú ý cậu ta đến bây giờ hình như chưa thấy cậu ta thất bại lần nào, nếu cậu ta chủ động đưa ra khiêu chiến thì tôi cảm thấy cậu ta có nắm chắc thắng lợi:
- Tự tin không phải là kết quả thực lực của các huấn luyện viên danh dự không thấp hơn Tần Dương, chơi súng nhiều năm, tôi vẫn tin tưởng vào nhóm La huấn luyện viên.
- Thì cứ chống mắt ra mà xem, he he, mặc kệ thế nào thì trận so tài này sẽ rất hấp dẫn.
Tần Dương và La Đoan Dương nhìn nhau một cái, quay người đi hướng hai đầu rừng rậm, đi xa khoảng hai trăm mét mới dừng bước chân, xoay người lại.
- Lúc này hai người cách nhau khoảng bốn trăm mét, cự ly này đã vượt ngoài tầm sát thương của viên đạn. Hai người đều vác một cây
súng máy nửa tự động và một cây súng lục, một con dao quân dụng. Điều họ cần làm rất đơn giản, đó là hạ gục đối phương!
Trong rừng rậm đầy rẫy các loại cây cối và lùm cây, cách nhau bốn trăm mét, hai người chỉ loáng thoáng thấy vị trí của đối phương chứ không thể trực tiếp nổ súng bắn, vì có quá nhiều cây cối chắn đường.
- Ván đầu tiên, bắt đầu!
Theo tổng huấn luyện viên Thiết Lan Sơn ra lệnh một tiếng, hai người trong rừng rậm cùng hoạt động, bọn họ nương cây cối yểm hộ
dần áp sát đối phương.
Trong tình huống này thì không thể mai phục hoặc đánh bất ngờ, dù sao hai người đều là cao thủ Đại Thành cảnh, có thể biết chính xác vị trí của đối phương.
Rất nhanh, hai người bước vào tầm sát thương của nhau, nhưng họ đều không vội nổ súng mà tiếp tục áp sát, nép mình sau những thân cây.
Khi hai người đến gần còn khoảng ba mươi mấy mét thì La Đoan Dương bóp CÒ, đạn cao su xẹt qua không trung va vào cây, lá cây xào
xạc.
Tuy đạn cao su không bắn chết người nhưng trúng thân thể vẫn rất đau, mũi đạn có bối màu trắng, nếu bị bắn trúng sẽ để lại một vệt trắng chói mắt.
Thân hình Tần Dương như làn khói xẹt qua xẹt lại giữa hàng cây, các động tác nhanh gọn. Khi di động, sáng trong tay hắn vẫn lên nòng, viên đạn cực kỳ chính xác bắn về phía vị trí La Đoàn Dương ẩn núp.
Hai người cách nhau càng gần hơn, Tần Dương ôm súng, nhanh chóng bắn hết một băng đạn.
Khi súng của Tần Dương vừa tịt ngòi thì La Đoan Dương ló đầu ra từ chỗ núp, nhắm vào hắn, bóp cò súng.
Tần Dương không đổi băng đạn mà lắc người rời khỏi vị trí, giơ tay ném súng về phía La Đoan Dương, rút súng lục giắt bên hông ra.
Huyễn Ảnh bộ:
Một bước!
Tần Dương hiện ra ở mé bên trái trước mặt La Đoan Dương, hắn ta giật nảy mình, vội dời họng súng, nhưng mới bóp cò thì Tần Dương đã biến mất khỏi chỗ cũ.
- Hai bước!
Ba bước!
Thân hình Tần Dương như hồn ma hiện ra ở bên kia thân thể La Đoan Dương, bóp cò súng lục.
Đoàng đoàng đoàng!
Súng trường đột kích đang bắn phá đột nhiên tịt ngòi, không phải vì hết đạn mà do La Đoan Dương cảm giác cổ đau nhói.
Cổ của hắn ta đã trúng đạn!
Không chỉ riêng trên cổ có một vệt trắng, xương sườn, đùi cũng có thêm dấu trắng.
La Đoan Dương giơ tay vuốt CỔ, nhìn thuốc màu trắng trên tay, sắc mặt hắn ta lạnh xuống.
Thua!
Cái tên này cách mình xa như vậy, mình mới lộ ra một phần nhỏ thân hình, đối phương vừa di động nhanh vừa liên tục bắn ba phát trúng - người mình.
Kỹ thuật bắn súng quá thần!
Còn có thân pháp mà hắn mới thi thố nữa, thật là không dấu vết, nhanh như tia chớp, dù mình là người tu hành Đại Thành cảnh vẫn
không cách nào bắt lấy bóng dáng đối phương đã nã súng.
Anh chàng này quá yêu nghiệt!
Chơi súng siêu như thế.