Chương 1619: Chơi súng quá đẹp trai!
La Đoan Dương ngây ra như phỗng, người xung quanh vây xem cũng vô cùng kinh ngạc.
Tuy trong lòng bọn họ biết chiến đấu khoảng cách gần như vậy sẽ không kéo dài quá lâu, nhưng kết quả nhanh gọn vẫn khiến mọi người hơi giật mình.
Tần Dương xuống tay quá nhanh!
Mọi người nhìn động tác của La Đoan Dương, dù góc độ bị lệch, không thể thấy vết súng trên cổ nhưng họ đều hiểu rằng hắn ta đã bị bắn trúng cổ.
La Đoan Dương thua!
Nếu đây không phải so tài mà là đánh nhau sống chết thật sự thì La Đoan Dương đã biến thành người chết.
- Không ai bị bắn trúng Cổ mà còn sống được.
Mặt mày Lôi Tử Cường hớn hở, không thèm che giấu sự hưng phấn và tình hình của mình. Cơ mặt Lưu Vệ Tinh đông cứng, Triệu Lỗi và Hà Phương thì gương mặt nghiêm túc.
Lúc trước bọn họ cảm thấy Tần Dương là người tu hành, chắc chắn không chơi súng rành rẽ như họ, khi đánh nhau thì hắn thua chắc, nhưng sự thật tát bọn họ một cú quá đau.
Tần Dương chẳng những thắng mà còn thắng nhanh gọn.
Mạnh mẽ như sấm sét trực tiếp lao tới, bắn hết đạn thì đổi sang súng lục, ở khoảng cách gần giải quyết La Đoan Dương nhanh gọn, quá trình không chút tạm dừng.
Khóe môi Thiết Lan Sơn hơi cong lên, nét mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt nhìn Tần Dương lộ rõ thưởng thức.
Hai trăm đệ tử huấn luyện đặc biệt đứng đằng trước thì sôi chảo dầu, hưng phấn thảo luận trận chiến vừa rồi.
- Anh thấy chưa, tôi đã nói chắc chắn Tần Dương có nắm chắc mà. Làm nhanh gọn, tài bắn súng cực giỏi, ba phát trúng hết!
- Ghê gớm thật chứ, lúc trước hắn dùng súng máy nửa tự động chỉ để đè ép La huấn luyện viên, rồi rút ngắn khoảng cách giữa hai người, sau đó lợi dụng thân pháp ảo như ma đến góc độ thích hợp, nhất kích giết địch, ghê gớm!
- La huấn luyện viên mà thua thảm vậy sao? La huấn luyện viên còn thua thì e rằng Triệu huấn luyện viên và Hà huấn luyện viên cũng không đánh lại hắn, dù sao thực lực của ba người sàn sàn như nhau.
- Chưa chắc, dù sao trong chiến đấu có nhân tố ngẫu nhiên nhất định, có lẽ đây là nguyên nhân đặt ra ba trận thắng hai, vẫn còn cơ hội!
- Tôi vẫn cứ tin tưởng Tần Dương, cậu ta biểu hiện rất thoải mái, chắc hẳn sẽ thắng những trận sau. Mà này, nếu Tần Dương thắng thì chúng ta sẽ phải chia ra hai đội, có khi nào Tần Dương tự mình làm huấn luyện viên để huấn luyện chúng ta không? Bản lĩnh của cậu ta
quá cách, nếu được học vài phần thì tuyệt!
- Chắc không đâu, anh cũng thấy trong nhà ăn ngày hôm qua rồi, cậu ta phát sinh tranh chấp với Trương huấn luyện viên. E rằng cậu ta được đặc biệt mời tới cung cấp một ít ý kiến, sẽ không ở lại đây mãi.
- Đương nhiên rồi, Tần Dương có tài sản hàng tỷ, bản thân còn là sinh viên, sao có thể ở lại đây nửa năm? Cậu ta còn phải quản lý nhiều công ty.
Trong khi mọi người bàn tán rôm rả thì Triệu Lỗi sắc mặt âm trầm đi tới.
La Đoan Dương dừng bước trước mặt Triệu Lỗi, nhỏ giọng dặn dò:
- Thân pháp của hắn rất nhanh, anh đừng để bị nó mê hoặc, trong khi di chuyển hắn vẫn bắn súng chính xác, đừng sơ sẩy.
Triệu Lỗi khẽ ừ, không nói nhiều, bước thẳng tới trước mặt Tần Dương.
- Cậu rất lợi hại!
Tần Dương mỉm cười nói:
- Tôi biết.
Tần Dương thốt lời này, bốn phía rộ lên tiếng bàn tán.
- Rất kiêu ngạo, chảnh quá!
- Cái này gọi là tự tin đó bố!
- Tuy tôi biết câu này là sự thật nhưng nghe rất láo!
- Người ta có thực lực thì không phải láo mà gọi là cách!
- Cách thật đấy chứ!
Triệu Lỗi hơi híp mắt lại, không buông lời hăm dọa Tần Dương mà xoay người, bước thẳng tới phương hướng khác.
Tần Dương sửa sang lại súng và băng đạn của mình, cũng xoay người đi hướng khác.
Rất nhanh, khoảng cách giữa hai người một lần nữa kéo giãn khoảng bốn trăm mét, Thiết Lan Sơn ra lệnh:
- Bắt đầu!
Tần Dương và Triệu Lỗi lại áp sát nhau, tiếng viên đạn bắn phá lại vang nổ đì đùng.
Triệu Lỗi rút kinh nghiệm từ bài học thất bại của La Đoan Dương, không lẳng lặng chờ Tần Dương mà cũng di chuyển nhanh. Hai người vận động với tốc độ cao không theo quy luật, càng khó bắn trúng đối phương hơn.
Lá cây bay lất phất bóng người lấp lóe, hai người đánh túi bụi, người đứng xa xem cũng hồi hộp theo, trái tim treo cao.
Cuộc chiến của cao thủ!
Hai người đều không dám dừng lại, thân hình hơi khựng lại là sẽ có viên đạn bắn tới, cảm giác thời gian sai lệch trong đường tơ kẽ tóc như vừa né qua là có hàng loạt viên đạn bắn vào chỗ mới đứng, khiến người xem cực kỳ kích động.
Hai người bắn hết hai băng đạn, cùng ném súng trường, rút súng lục ra, một lần nữa xông hướng đối phương.
Tần Dương nương cây cối che chắn xông lại gần Triệu Lỗi, đột nhiên đạp lên một gốc cây to, vọt lên vài bước rồi đạp mạnh, cây to bị gãy ngang, hắn nương sức bật đó bay ngang qua tựa như bóng ma, chớp mắt từ bên tay phải của Triệu Lỗi xẹt qua bên tay trái, người ở giữa không trung đã bóp cò.
Tần Dương đáp xuống đất, tình hình cuộc chiến kết thúc.
Phần ngực của Triệu Lỗi dính hai vệt trắng, người lảo đảo lùi ra sau một bước, sắc mặt khó coi.
Quá nhanh!
Động tác của tên này nhanh như không có thực thể, tựa như bóng sáng vụt qua, không cách nào phản ứng và nhắm bắn, dù nã súng thì viên đạn sẽ bay ra sau Tần Dương chứ không thể trúng người hắn. Còn về dự đoán trước đường đi, Tần Dương vận động nhanh không theo quy tắc thì làm sao đoán trước hướng đi được?
Càng khiến Triệu Lỗi khiếp sợ là Tần Dương vận động nhanh như vậy nhưng vẫn bắn chính xác, quá khoa trương!
Người dùng súng đều biết bắn vào mục tiêu di động khó khăn hơn mục tiêu đứng yên rất nhiều, nếu người nổ súng cũng đang di chuyển thì càng khó khống chế chênh lệch đó, bọn họ sẽ thói quen hơi tạm dừng, ổn định mục tiêu bắn, nhưng Tần Dương không tạm dừng một giây nào.
Hắn còn đang bay giữa không trung mà súng đã nổ vang.
Một phát giết địch!
Đám người xem trợn mắt há hốc mồm.
- Chơi súng ngầu quá đi!
- Súng như thành một phần thân thể của cậu ta, hoàn toàn không cần nhắm, muốn bắn vào đâu là trúng chỗ đó!
- Ngầu chết bỏ! Không biết cậu ta luyện cách bắn súng kiểu gì nữa, di chuyển nhanh vậy mà bắn súng chính xác đến thế, đây còn là con người không?
- Tôi muốn được huấn luyện đặc biệt với Tần Dương, anh ta quá giỏi!
Lôi Tử Cường mừng rỡ, quy định ba trận thắng hai, Tần Dương liên tục thắng hai ván là đã giành lấy chiến thắng chỉnh thể, không cần đấu trận thứ ba nữa.
Lôi Tử Cường quay đầu nhìn Lưu Vệ Tinh, cười tủm tỉm nói:
- Lưu huấn luyện viên, trận thứ ba chắc không cần so nữa nhỉ? Theo giao hẹn của chúng ta thì tiếp theo sẽ chia đội ngũ làm hai!
Sắc mặt Lưu Vệ Tinh hơi đen, hắn ta không ngờ La Đoan Dương, Triệu Lỗi đều thua nhanh gọn như thế.
- Tốt thôi, vậy thì làm theo giao hẹn của chúng ta!