Chương 1628: Có ai muốn ép dạ cầu toàn
- Anh thấy chuyện này thế nào?
Trên đường về nhà, Hàn Thanh Thanh quay đầu nhìn Tần Dương, mắt lóe tia tò mò.
Tần Dương dựa vào chiếc xe, vươn tay cầm lấy tay của Hàn Thanh Thanh, cười gượng nói:
- Còn thấy sao nữa? Như anh đã nói, rất khó.
- Hàn Thanh Thanh khẽ thở dài:
- Nhìn ra được Lâm Trúc rất nghiêm túc, nhưng không biết đến trình độ nào, nếu bọn họ bên nhau, văn hóa quốc gia khác nhau, tính cách khác nhau, không biết có thể bên nhau tới cuối đời được không.
Tần Dương nghe giọng điệu của Hàn Thanh Thanh thì đại khái đoán được suy nghĩ trong lòng cô:
- Em đang cảm thán chuyện của lão nhị và Văn Văn?
Hàn Thanh Thanh khẽ ừ:
- Em chỉ cảm giác người với người không ở bên nhau, bên nhau rồi càng khó đi tới cuối đời. Trên đời có quá nhiều chuyện, có lẽ là khác biệt về tính cách, có lẽ là quan niệm khác nhau, có lẽ là thế giới bên ngoài dụ dỗ. Anh nhìn xem thời nay xác suất ly hôn càng lúc càng cao, em xem số liệu ước chừng một năm có một vạn cặp đôi kết hôn thì hơn ba ngàn đôi ly hôn, tức là một năm cứ mỗi ba đôi kết hôn
sẽ có một đôi ly hôn, xác suất ba chia một, quá cao!
- Thì đấy, có một câu là mọi chuyện khó ở lúc đầu, thật ra giữa chừng cũng khó, kết cuộc cũng khó khăn, thậm chí khó hơn nhiều.
Tần Dương cợt nhả bông đùa, sau đó nói ra hiểu biết của mình:
- Anh cảm thấy vấn đề này cũng dễ hiểu. Đó là vì nam nữ càng lúc càng bình đẳng, ngày càng nhiều phụ nữ không cần sống dựa vào đàn ông, nếu bản thân có thể sống, còn sống rất tốt thì tại sao phải chấp nhận hoặc ép dạ cầu toàn?
- Vấn đề trai gái ở giá đều như nhau, chỉ vì mọi người càng lúc càng nhìn rõ việc này nên ngày càng nhiều người kết hôn vì tình yêu, nhưng cũng xem điều kiện, trai năm điểm muốn tìm gái bảy điểm, gái bảy điểm muốn tìm trai chín điểm, trai gái chín điểm đều ưu tú thì tự nhiên càng kén chọn. Loại kết cấu dục vọng không đối xứng này, mọi người ôm tâm trạng không chịu chấp nhận qua loa nên tự nhiên càng lúc càng nhiều người độc thân.
Hàn Thanh Thanh hơi ngạc nhiên nhìn Tần Dương:
- Anh nói có lý ghê, coi bộ nghiên cứu kỹ nhỉ.
Tần Dương cười nói:
- Đạo lý đơn giản thôi mà, trên mạng thảo luận rất nhiều về trai gái ở giá, tuy không đúng hoàn toàn nhưng vẫn có chút đạo lý.
Hàn Thanh Thanh khẽ thở dài:
- Hà Thiên Phong và Văn Văn cũng đành thôi, Hà Thiên Phong vốn là con nhà giàu, bề ngoài hào hoa, thái độ với tình yêu vốn không nghiêm túc, vì cậu ta biết dù bỏ qua người này thì còn người sau chờ mình. Nhưng Lâm Trúc và Mo Jiana chênh lệch quá lớn, muốn bên nhau là vô cùng khó khăn.
Tần Dương khẽ ừ, giây sau lại bổ sung thêm:
- Thật ra Lâm Trúc rất giỏi, năng lực biên trình vi tính rất đáng sợ, bằng vào tài năng của cậu ta không khó kiếm tiền. Suy nghĩ cũng chính chắn, biết mình muốn gì, biết mình có cái gì, phải đối mặt điều gì. Cậu ta đang rất lý trí, không vì tình yêu xung động mà mù quáng, nên đi nước Pháp một chuyến, nếu hai người thật lòng yêu nhau, gặp khó khăn gì thì anh sẽ giúp họ. Nhưng bên kia dù gì là cha mẹ của Mo Jiana, nếu họ không đồng ý thì chuyện này rất khó khăn.
Trong bữa cơm, Tần Dương kêu Lâm Trúc cùng đi nhà vệ sinh, tiện đường tán gẫu mấy câu.
Tần Dương hỏi sơ chuyện công tác của Lâm Trúc Lâm Trúc biết hắn quen với Hoắc Kim Hải, trừ chuyện cần giữ bí mật không thể tiết lộ thì Lâm Trúc đều kể hết cho Tần Dương nghe.
Từ khi Lâm Trúc gia nhập Long Sào thì không còn là hacker cô độc một mình, trong Long Sào có nhiều cao thủ hacker, Hoắc Kim Hải Cố ý bồi dưỡng hắn ta, cho nhiều tiện lợi và cơ hội học tập.
Lâm Trúc không phụ lòng tài bồi của Hoắc Kim Hải, thực lực tiến bộ siêu nhanh, Lâm Trúc vốn có thầy dạy rất giỏi, cộng thêm được các
cao thủ trong Long Sào chỉ dẫn nên năng lực càng lúc càng nổi trội, toàn diện hơn, được tổ chức chú trọng cao độ, tương lai tươi sáng.
Tần Dương hỏi bên này có cấm không cho yêu người nước ngoài, thậm chí không được kết hôn sinh con hay không? Lâm Trúc tỏ vẻ
Hoắc Kim Hải nói nguyên tắc không can thiệp sinh hoạt cá nhân của hắn ta, bọn họ cũng đã điều tra Mo Jiana, gia thế trong sạch,
Lâm Trúc tự giễu bảo có thể bên nhau hay không còn chưa biết, nói kết hôn hơi sớm.
Tần Dương dặn dò tỉ mỉ Lâm Trúc đi nước Pháp nên chú ý chuyện gì, dặn hắn ta đừng xung động, gặp chuyện hãy bình tĩnh xử lý, không làm được thì gọi điện thoại cho mình, ưu tiên bảo đảm an toàn. Dù sao ở địa bàn của người khác, trời mới biết người ta vì con gái có khi nào chó cùng rất giậu làm ra chuyện gì hay không.
Tần Dương thậm chí nói cho Lâm Trúc khi gặp nguy hiểm hoặc tình huống gì thì nói tên mình và lại lịch Ẩn Môn ra để hù đối phương,
xem như lo hết mọi mặt thay cho Lâm Trúc.
Tần Dương thậm chí suy xét có nên đi cùng Lâm Trúc hay không, nhưng hắn ta chủ động từ chối, bảo rằng đây là chuyện hắn phải đối mặt giải quyết, có một số việc phải tự mình đương đầu chứ không thể cứ ỷ lại người khác.
Hàn Thanh Thanh cười nói:
- Bốn người trong phòng ngủ của anh ai nấy đều chưa tốt nghiệp mà đã tìm được sự nghiệp của mình, nói đến thì đều bị anh ảnh
hưởng.
Tần Dương cười nói:
- Đây chẳng phải là tôn chỉ của đại học Trung Hải chúng ta sao? Học tập cũng chỉ vì đi vào xã hội, tìm ra định vị của mình, bọn anh đi vào xã hội trước một bước chẳng phải càng tốt? Anh là bạn cùng trường vinh dự, biết không hả bạn học thân mến!
Hàn Thanh Thanh liếc xéo hắn:
- Bạn cùng trường vinh dự không đi học, anh đúng là người nổi bật nhất trong nhiều bạn cùng trường vinh dự!
Tần Dương cười cợt nói:
- Nhưng không chỉ một mình anh trốn học, em nhìn xem có nhiều người trong thời gian đi học thì lo làm chuyện của mình, bày ra thiên phú kinh người, cuối cùng thành nhân vật đỉnh cao của ngành nghề nào đó.
Nói giỡn một hồi, Hàn Thanh Thanh vốn có cảm xúc cảm thán cũng trở nên thoải mái hơn, cười nói:
- Sắp lên năm bốn rồi, em cũng nên suy nghĩ về tương lai của mình.
Tần Dương nghe vậy nổi hứng nói:
- Đúng rồi, năm bốn ít chương trình học là vì tiện cho các học sinh tìm công tác, là trạm trung chuyển để bước vào xã hội. Kế hoạch của em là gì? Anh nhớ lúc trước em muốn làm quan chức ngoại giao, hai năm nay luôn cố gắng học tập tri thức chuyên môn.
Hàn Thanh Thanh mắt đẹp sáng long lanh:
- Ừ, em muốn cố gắng thử một lần, nhưng chuyện này rất khó khăn.
Tần Dương cười khích lệ nói:
- Nếu muốn làm thì cứ cố gắng làm thử, giống như Lâm Trúc, phải thử rồi mới biết có được hay không, lỡ như làm được thì sao?
Hàn Thanh Thanh cắn môi nói:
- Ừ, em sẽ cố gắng thử một lần, nếu thất bại thì không cho anh cười!
Tần Dương cười nói:
- Anh cười em làm gì? Con người sống trên đời muốn làm rất nhiều chuyện, chẳng lẽ mỗi việc mình muốn làm đều có thể thành công sao? Không thể nào, chúng ta nhiều nhất chỉ có thể cố gắng hết sức, dù thật sự thất bại thì còn có con đường khác để đi, đời người
không phải chỉ có một con đường duy nhất.