Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1632 - Chương 1643: Tiến Một Bước Hay Lùi Một Bước?

Chương 1643: Tiến một bước hay lùi một bước?
 

- Chị về đi, đừng tiễn nữa, đi ngủ sớm đi.

Trước cửa thang máy, Tần Dương xoay người lại, vẻ mặt hiền hòa khuyên bảo Tiết Uyển Đồng trở về.

Tiết Uyển Đồng dừng bước lại, ánh mắt hơi phức tạp.

Không khí giữa hai người hơi vi diệu, đều im lặng, không nói chuyện.

Thang máy đã đến.

Tần Dương đi vào thang máy, vẫy tay với Tiết Uyển Đồng, ra hiệu CÔ mau về.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, dần dần ngăn chặn tầm mắt của hai người.

Khoảnh khắc của thang máy sắp khép hoàn toàn thì Tiết Uyển Đồng bỗng vươn tay chặn lại.

Cửa thang máy bật mở ra hai bên, Tần Dương hơi ngạc nhiên nhìn Tiết Uyển Đồng, giây sau, CÔ trực tiếp lao vào thang máy, ôm chặt eo

của hắn, tựa đầu vào ngực hắn.

- Không được xa lạ với tôi!

Tần Dương sửng sốt, cảm giác bị nói trúng tim đen, đúng là lúc trước hắn có ý định như vậy.

Không phải Tần Dương có ý kiến gì với Tiết Uyển Đồng mà là không muốn hại cô.

Về cảm giác người đàn ông đối với phụ nữ thì Tần Dương khá thích Tiết Uyển Đồng, dù sao hai người từng phát sinh chuyện xưa, cô còn xinh đẹp như vậy, bảo hắn không có cảm giác gì với cô là nói dối.

Tiết Uyển Đồng bỗng rời khỏi ngực Tần Dương, nhìn thẳng vào mắt hắn, kiên quyết hỏi:

- Cậu định làm vậy đúng không?

Tần Dương im lặng hai giây, nhẹ giọng nói:

- Tôi không muốn hại chị, tôi không phải người tốt, chúng ta cũng sẽ không có kết quả.

Tiết Uyển Đồng cũng im lặng, cô biết Tần Dương nói thật.

Tần Dương đã có bạn gái, tình cảm ổn định, sẽ kết hôn, cô và hắn đã định sẵn sẽ không có kết quả. Nhưng khi tưởng tượng tách rời, xa lạ với Tần Dương, về sau thậm chí trở thành người lạ mà quen thuộc nhất thì trái tim đau nhói.

Từ lâu Tiết Uyển Đồng đã hiểu lòng mình, trong khoảng thời gian này cô chỉ lẳng lặng chú ý Tần Dương chứ không tiếp xúc sâu hơn, cô biết nếu tiến thêm một bước sẽ đạp chân lên con đường không lối về.

Lý trí kìm chế hành vi của Tiết Uyển Đồng, khiến cô ở lại tại chỗ. Nhưng đêm nay xảy ra chuyện, nỗi kinh hoàng giữa sống và chết, chênh lệch to lớn khi rơi xuống địa ngục rồi lại được nâng trở về trần gian, cái ôm dán sát yên lòng, tất cả đánh sập bức tường tâm lý vốn không quá rắn chắc trong lòng cô.

Tiết Uyển Đồng bất chấp, không quan tâm gì nữa, nếu không thì với tính cách của cô sao lại chủ động như thế?

Bây giờ lại đến một ngả rẽ, là tiến một bước hay lùi lại?

Lùi một bước là an toàn nhất, tiến một bước có lẽ sẽ đối mặt chuyện không thể đoán trước, có lẽ sẽ là chặng đường thống khổ hoặc là kinh nghiệm cuộc đời.

Tiết Uyển Đồng do dự hai giây, trong lòng một lần nữa trở nên kiên quyết:

- Tôi mặc kệ, tóm lại cậu không thể cố ý trốn tránh tôi, không được mặc kệ tôi, cho dù chúng ta chỉ là bạn tốt thì không cho phép cậu tránh mặt tôi!

Tần Dương nhìn ánh mắt kiên quyết của Tiết Uyển Đồng, nhẹ giọng nói:

- Ừ, tôi không trốn tránh chị.

Tiết Uyển Đồng vẫn không chịu buông tay:

- Cậu thề đi!

Tần Dương bị hành vi của Tiết Uyển Đồng chọc cười, trong lòng vừa cảm động vừa hổ thẹn, giơ tay lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô:

- Tôi thề tuyệt đối không trốn tránh Tiết Uyển Đồng, nếu không...

Tần Dương không nói tiếp câu sau vì bị tay Tiết Uyển Đồng che miệng:

- Được rồi, tôi tin.

Tần Dương chưa kịp nói gì thì Tiết Uyển Đồng bỗng lộ vẻ mặt bối rối nói:

- Đã khuya rồi, cậu mau đi về ngủ đi, liên lạc sau!

Tiết Uyển Đồng đẩy Tần Dương ra thang máy, sau đó đóng cửa thang máy lại.

Nỗi lòng của Tần Dương hơi phức tạp, hắn xoay người đi ra khu dân cư, trong đầu nhớ lại lời Tiết Uyển Đồng vừa nói.

Khó nhận nhất là ân tình của người đẹp!

Tần Dương đi ra cổng, ngồi lên xe. Mạc Vũ nghiêng đầu hỏi:

- Mọi thứ ổn chứ?

Tần Dương gật đầu, nói:

- Đều ổn, dì ấy bị đánh ngất xỉu, Con đã cứu tỉnh.

Mạc Vũ khẽ ừ:

- Vậy thì về nhà.

Tần Dương nổ máy xe, Mạc Vũ đột nhiên khẽ nói:

- Con và Tiết Uyển Đồng...

Tim Tần Dương đập nhanh:

- Tụi con không có gì!

- Vậy sao?

Khóe môi Mạc Vũ nhếch cao, cười khẽ:

- Khi nói câu này con nên lau sạch dấu son bên môi trước đi.

- A!

Tần Dương luống cuống giơ tay lau, quả nhiên trên tay có hai dấu mờ nhạt.

Hắn lúng túng nói:

- Chắc tại vì chuyện hôm nay kích động chị ấy nên mới tỏ tình với con.

Mạc Vũ khoát tay, mỉm cười hỏi:

- Con định làm thế nào?

Tần Dương lắc đầu, nét mặt bất đắc dĩ:

- Không biết, đi một bước xem một bước. Có lẽ hôm nay cảm xúc dao động quá lớn, chờ qua rồi chị ấy sẽ không xúc động như vậy.

Mạc Vũ khẽ ừ, không nói gì thêm, dù sao đây là việc riêng của Tần Dương, hắn phải tự mình giải quyết. Mạc Vũ không cho rằng mình có tư cách phê bình hoặc là chỉ điểm cho Tần Dương về chuyện tình cảm.

- Chuyện Bill thì Con tính làm sao?

Nhắc đến Bill, vẻ mặt lúng túng của Tần Dương đổi sang nghiêm túc, đầu óc lộn xộn vì chuyện Tiết Uyển Đồng cũng tỉnh táo lại, nhanh chóng tiến vào trạng thái công tác:

- Bill là con dao trong tay gia tộc Nord, làm nhiều chuyện xấu xa cho gia tộc, lúc nãy hắn khai ra có dính líu vài chuyện lớn, con định tung đoạn clip này ra. Bọn họ thích thú xem kịch chứ gì, con cho bọn họ cũng lên sân khấu diễn kịch!

Tần Dương tạm dừng một lúc, nhìn thoáng qua nét mặt của Mạc Vũ ngồi bên cạnh, nói tiếp:

- Con cần truyền bá đoạn clip này, cho người ta biết kết cuộc của hắn, lần sau ai còn muốn hại con sẽ nghĩ đến kết cuộc của Bill, họ sẽ thận trọng khi ra quyết định hơn.

Mạc Vũ gật đầu, nói:

- Cứ buông tay làm, không cần quan tâm người khác có lai lịch thế nào, con không cần e sợ, có chuyện gì thì ta sẽ chống cho con, vẫn không được thì tìm sự công của con. Ẩn Môn chúng ta tuy ít người nhưng không thiếu bạn bè.

Tần Dương cười cợt nhả:

- Rõ rồi sư phụ!

Mạc Vũ ngẫm nghĩ, bổ sung thêm:

- Còn một khoảng thời gian mới đến đấu giao hữu, Con tranh thủ đột phá đồng thuật đi, tuy dẫn đầu đều là cường giả Chí Tôn nhưng người ta không thể luôn ở bên cạnh trông chừng con, có thêm chút bản lĩnh phòng thân vẫn tốt hơn. Như sư Công của con, lúc trước tu hành đến tầng thứ bốn đồng thuật thì sức chiến đấu tăng vọt, càn quét người tu hành cùng cảnh giới, thậm chí có thể vượt cấp chiến thắng đối thủ.

Tần Dương nghiêng đầu hỏi:

- Ý của sự phụ là nếu con tham gia đấu giao hữu này thì có lẽ sẽ có người âm thầm đối phó với con?

- Chưa chắc là làm lén, nếu thực lực của đối phương đủ mạnh thì quang minh đánh bại Con, đánh con bị thương hoặc tàn phế trên lôi đài chẳng phải sẽ là thủ đoạn càng tốt hay sao?

Tần Dương giật thót tim, hắn nhớ trong đấu giao hữu lần này sẽ xuất hiện cao thủ Siêu Phàm, xem ra chuyện thăng cấp đồng thuật đã là lửa sớm lông mày.
Bình Luận (0)
Comment