Chương 1642: Chúng tôi cũng không dễ chọc
Bịch!
Bill như cục đá bay một đường vòng cung cực ngọt rồi nặng nề rớt xuống đất.
Quán tính lớn khiến Bill khẽ rên, chết tươi, máu chậm rãi tràn ra nhuộm đỏ mặt đất.
Tiết Uyển Đồng bịt miệng, sắc mặt tái nhợt, cô bị cái chết thảm như thế đánh sâu mãnh liệt.
Tần Dương đã nhắc nhở Tiết Uyển Đồng đừng xem chuyện sắp phát sinh, nhưng cô bướng bỉnh muốn xem.
- Đã bảo chị đừng xem, giờ e rằng sẽ thấy ác mộng.
Tiết Uyển Đồng quay đầu đi, cố không nhìn bãi thịt dưới đất, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Tần Dương:
- Tại sao
hắn tự sát? Bị cậu thôi miên hả?
Tần Dương thản nhiên gật đầu:
- Đúng vậy, hắn bị phế thì cũng mất hết hăng hái, thế giới tinh thần đã tan vỡ, nên tôi có thể dễ dàng thôi miên, khiến hắn thổ lộ bí mật trong lòng và làm theo lời tôi nói.
Tiết Uyển Đồng trợn to mắt hỏi:
- Vậy chẳng phải là cậu muốn ai làm gì thì người ta sẽ làm cái đó?
Tần Dương giải thích rằng:
- Đối phó người thường thì được nhưng sức ý chí của người tu hành mạnh mẽ, khó mà thôi miên bọn họ. Nếu không phải hắn tự biết mình chết chắc, mất hết sức ý chí thì tôi không dễ thôi miên hắn.
Hơi tạm dừng, Tần Dương nhìn Tiết Uyển Đồng làm về mặt thì ra cậu là loại người như vậy, cười gượng giải thích:
- Sẽ không tùy tiện thi thố đồng thuật, không lẽ chị cảm thấy tôi sẽ dùng đồng thuật thôi miên người thường làm việc xấu sao?
Tiết Uyển Đồng cắn môi:
- Vậy thuật thôi miên của cậu có thể khiến ai đó hoàn toàn quên một người hoặc một việc không?
Tần Dương lắc đầu, nói:
- Có thể làm được gần như vậy, nhưng rất khó làm được hiệu quả trăm phần trăm như chị nói. Thôi miên giống như dẫn đường ám thị chứ không phải bạo lực khống chế hoặc bắt buộc bóp méo cắt bỏ.
Tiết Uyển Đồng ồ lên, nét mặt hơi phức tạp, không biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
Tần Dương lấy điện thoại ra, đi sang một bên nhỏ giọng nói chuyện, sau đó trở về.
- Chúng ta đi thôi!
Tiết Uyển Đồng chỉ vào xác Bill nằm dưới đất:
- Cứ bỏ lại chỗ này vậy sao? Lỡ bị phát hiện...
Tần Dương mỉm cười giải thích:
- Tôi đã gọi điện thoại, chút nữa sẽ có người đến dọn dẹp nơi này, sẽ không có vấn đề. Chị yên tâm, hắn đến Trung Quốc hại tôi, giết hắn xem như phòng vệ chính đáng.
Tiết Uyển Đồng thở phào nhẹ nhõm, Cô không hiểu nhiều về thế giới của Tần Dương, tư duy còn như người bình thường, đó là giết
người là phạm pháp, bị tội nặng.
- Vậy hắn chết rồi, có khi nào gia tộc Nord lại cử người đến gây sự với cậu không? Hình như gia tộc của họ khá mạnh.
Tần Dương an ủi:
- Trước đó tôi và gia tộc Nord đã thành lập hiệp nghị, giao phong giữa Bill và tôi là chiến tranh được mọi người mặc nhận, Bill chết thì trận chiến tranh này cũng chấm dứt. Nếu bọn họ lại cử người đối phó với tôi thì tương đương với chính thức tuyên chiến, bọn họ không muốn điều đó.
Tiết Uyển Đồng tò mò hỏi:
- Tại sao thế?
Tần Dương cười cười:
- Bởi vì chúng tôi cũng không dễ chọc.
Tiết Uyển Đồng khẽ ừ, không hỏi nhiều nữa, ngoan ngoãn đi theo Tần Dương ra ngoài.
Xe chở đến khu dân cư của Tiết Uyển Đồng, Tần Dương và cô cùng nhau xuống xe, vì hắn cần đưa cô về nhà, thuận tiện nhìn xem mẹ của Cô, Hà Phương có bị gì không.
Tiết Uyển Đồng từng hỏi Bill, gã nói chỉ đánh xỉu Hà Phương rồi bỏ lại bà nằm trên giường, nhưng cô vẫn không yên lòng, sợ bị gã lừa.
Tần Dương và Tiết Uyển Đồng trở về nhà, mở cửa phòng ra. Tiết Uyển Đồng chạy nhanh đi phòng ngủ của mẹ, hồi hộp đẩy mở cửa, trông thấy Hà Phương nằm trên giường.
Tần Dương đi vào theo, sờ động mạch cổ của Hà Phương, kiểm tra một lúc rồi quay đầu nói:
- Không cần lo lắng, chỉ bị xỉu.
Tiết Uyển Đồng thở phào một hơi:
- Vậy cậu đánh thức mẹ của tôi đi, chờ mẹ tỉnh lại tôi sẽ nói hình như có ăn cướp vào nhà, tôi phát hiện mẹ ngất xỉu nên mời cậu đến giúp.
Tần Dương đồng ý, nhưng không vội ra tay:
- Thật ra nếu chị lo khó mà giải thích với mẹ của chị thì có thể để bà tự tỉnh lại, khi đó chị nói về nhà rồi đi ngủ, không biết bà bị người đánh ngất, có lẽ đã có ăn cướp vào nhà.
Tiết Uyển Đồng do dự một chút:
- Nhưng tôi lo cho sức khỏe của mẹ.
Tần Dương an ủi:
- Bà chỉ bị đánh ngất xỉu, thôi được, tôi sẽ đánh thức bà.
- U!
Tần Dương ấn mấy huyệt vị của Hà Phương, cô đang hôn mê bỗng mở mắt ra, trong mắt còn chút mờ mịt, nhưng giây sau thay đổi sắc mặt, hiển nhiên nhớ ra mình bị một người đàn ông xa lạ đánh xỉu.
- Uyển Đồng, có cướp vào nhà! Con không sao chứ?
Khi Hà Phương tỉnh lại, câu hỏi đầu tiên là Tiết Uyển Đồng có bình an không, điều này làm hốc mắt cô cay cay, suýt rớt nước mắt.
- Mẹ, con không sao, con không gặp ăn cướp. Con thấy trong nhà dường như bị lục lọi, sau đó thấy mẹ xỉu nên vội kêu Tần Dương đến.
Hà Phương lật đật ngồi dậy từ trên giường, quở mắng:
- Con bé này, nên gọi 120 chứ, đêm hôm khuya khoắt mà làm phiền Tiểu Tần đến đây.
Tần Dương cười nói:
- Dì, đừng xa lạ vậy, chị Đồng quan tâm sức khỏe của dì nên mới kêu Con. Hơn nữa có cướp vào nhà, chắc chắn trong lòng hơi sợ, Con trẻ tuổi, đi một chuyến không phiền gì.
Hà Phương cảm kích nói:
- Tiểu Tần, rất cảm ơn con, khuya vậy mà còn chạy tới. Dì không có việc gì, tên cướp kia quá gan dạ, dì có nên gọi cảnh sát không?
Tần Dương đề nghị:
- Dì hãy kiểm tra xem trong nhà có mất thứ quý giá gì không.
Hà Phương kiểm tra một lần, nét mặt có chút kỳ quái:
- Ủa? Lạ lùng, không mất gì hết, tên cướp lạ nhỉ, đã đột nhập vào nhà mà không trộm thứ gì?
Tần Dương nói:
- Có lẽ đụng vào dì, đánh xỉu dì xong tên cướp chột dạ nên vội chuồn đi.
Hà Phương gật gù đồng ý:
- Có lẽ đúng là vậy, à mà khuya rồi, hay là Tiểu Tần ở lại ngủ qua đêm?
Tần Dương vội từ chối:
- Không cần đâu dì, con lái xe đến, lát nữa trở về, không phiền gì. Thôi, nếu dì khỏe mạnh thì con xin phép về, nếu có chuyện gì xin cứ
gọi điện thoại cho con.
Hà Phương thấy Tần Dương cứ đòi đi thì không tiện giữ lại, đành nói với Tiết Uyển Đồng:
- Đồng Đồng, Con tiễn Tiểu Tần về đi.
Tiết Uyển Đồng lên tiếng:
- Đi nào, tôi tiễn cậu.