Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1630 - Chương 1641: Cậu Bảo Tôi Phải Làm Sao Đây?

Chương 1641: Cậu bảo tôi phải làm sao đây?
 

Tần Dương không nhúc nhích

Tiết Uyển Đồng đột nhiên chủ động khiến Tần Dương hơi bất ngờ, lúng túng.

Một nụ hôn sâu.

Hôn đến quên mất hô hấp.

Thật lâu sau, Tiết Uyển Đồng cắn nhẹ môi Tần Dương rồi tách ra, hơi thở dồn dập, vẫn không chớp mắt nhìn hắn, trong mắt như có ngọn lửa rực cháy.

- Tần Dương, tôi yêu cậu!

Giọng của Tiết Uyển Đồng không lớn nhưng chất chứa kiên định và quyết đoán.

Gương mặt Tiết Uyển Đồng ửng đỏ nhưng ánh mắt không trốn tránh, kiên định nhìn Tần Dương.

Tần Dương ngẩn ngơ.

Hắn không ngờ Tiết Uyển Đồng to gan trực tiếp tỏ tình với mình, không chút che giấu, không nhăn nhó.

Trong một chốc Tần Dương không biết nên trả lời thế nào, vì hắn không có tư cách đáp lại, không có tư cách nhận tình cảm của Tiết Uyển Đồng.

Tiết Uyển Đồng không đợi Tần Dương trả lời, tự nói:

- Cậu không cần trả lời tôi, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết tình cảm này chứ không bắt cậu làm gì cho tôi. Nói một câu trào lưu trên mạng là tôi yêu anh nhưng không liên quan gì anh.

Không liên quan?

Thật sự không liên quan sao?

Tiết Uyển Đồng cắn môi nhìn Tần Dương, một lần nữa hôn hắn.

Tần Dương rất lúng túng.

Chị nói không liên quan đến tôi nhưng cứ hôn liên tục thế này thì làm sao được?

Nụ hôn này càng nhiệt liệt, càng thêm chủ động, tuy động tác của Tiết Uyển Đồng trúc trắc nhưng khiến trái tim Tần Dương lâng lâng.

Tiết Uyển Đồng dựa vào ngực Tần Dương, khẽ nói:

- Tôi biết cậu nhất định sẽ đến cứu tôi, nhưng tôi đinh ninh hôm nay mình chết chắc rồi, vì vậy tôi càng hy vọng cậu không đến, rồi lại

biết rõ chắc chắn cậu sẽ tới.

Tần Dương nhẹ giọng nói:

- Đương nhiên tôi phải đến, việc này do tôi mà ra, sao không đến được?

- Ừ nhỉ, cậu là người như vậy.

Giọt lệ bỗng lăn dài từ khóe mắt Tiết Uyển Đồng:

- Tại sao cậu không biểu hiện ích kỷ, lạnh lùng một chút? Tại sao cậu tốt như vậy? Bất chấp cả mạng sống đến cứu tôi, cậu khiến tôi phải làm sao bây giờ?

Tần Dương không biết nên nói cái gì.

Từ trước Tần Dương đã cảm giác được tiết Uyển Đồng có cảm giác đặc biệt với mình, nếu hai người không tiếp xúc sâu hơn, hắn nghĩ có lẽ qua lâu chút thì tình cảm vu vơ cũng bay theo gió, ai biết trước mắt phát sinh chuyện này kích thích nỗi lòng của Tiết Uyển Đồng, khiến cô hoàn toàn giải phóng tình cảm chôn chặt trong lòng.

Mình biết làm sao bây giờ?

Nhìn đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ của Tiết Uyển Đồng, Tần Dương vươn tay nhẹ lau đi nước mắt trên mặt cô, dịu dàng an ủi:

- Chúng ta là bạn tốt, đúng không nào?

Tiết Uyển Đồng mặc cho lệ rơi, để Tần Dương lau nước mắt cho mình, ánh mắt cố chấp nhìn hắn:

- Có phải cậu còn định phát cho tôi thể người tốt?

Thẻ người tốt?

Tần Dương cười gượng:

- Chị cũng biết tình huống của tôi rồi, tôi không cách nào đáp lại tình cảm này.

Tiết Uyển Đồng nhìn Tần Dương, đang định nói gì thì phương xa có tiếng bước chân, hai người cùng quay đầu nhìn.

Trong bóng tối, Mạc Vũ một tay túm eo Bill, máu từ người gã nhỏ tí tách xuống đất, gã chưa chết nhưng đã bị Mạc Vũ khống chế, chẳng

thể nhúc nhích.

Tiết Uyển Đồng vội lùi lại một bước, cách Tần Dương xa một chút.

Tuy Cô phồng lên dũng khí thổ lộ tiếng lòng với Tần Dương, nhưng khi đó chỉ có mặt hai người, còn bây giờ ở trước mặt Mạc Vũ thì cô xấu hổ không dám nói gì thêm.

Tần Dương thầm thở phào, sư phụ đến đúng lúc quá.

Đối mặt nước mắt của Tiết Uyển Đồng, đối mặt ánh mắt quyết đoán kia làm Tần Dương cảm thấy áp lực rất lớn, thậm chí khó chịu còn

hơn đối diện sát thủ khát máu Bill.

Đụng phải Bill thì Tần Dương có thể liều mạng, làm đủ mọi cách, nhưng đối mặt Tiết Uyển Đồng thì hắn không biết làm sao.

Nhận tình cảm? Đương nhiên không được, nhưng từ chối cũng dễ khiến người buồn.

Mạc Vũ xách Bill đến trước mặt Tần Dương, ném gã xuống đất, nhìn thoáng qua Tiết Uyển Đồng, quan tâm hỏi:

- Tiết tiểu thư, CÔ CÓ sao không?

Tiết Uyển Đồng lắc đầu, nói:

- Con không sao, cảm ơn chú Mạc đến cứu Con.

Mạc Vũ cười nói:

- Việc này vốn do Tần Dương gây ra, hại Tiết tiểu thư gặp tại bay vạ gió, nên là Tần Dương nói lời xin lỗi, cô không trách nó là tốt rồi.

Mạc Vũ nhìn thoáng qua Bill nằm dưới đất:

- Ta đã bắt người về, Con nói xem nên xử lý thế nào?

Tần Dương nhìn Bill nằm dưới đất, ánh mắt sắc lạnh hơn:

- Nếu gia tộc Nord khoanh tay ngồi nhìn thì để họ nhìn xem kết cuộc của Bill mà họ tin cậy. Sư phụ hãy phế hắn trước đã!

Mạc Vũ khẽ ừ, bàn tay nhanh chóng vỗ mấy cái trên người Bill, thân thể cơ bắp cuồn cuộn thoáng chốc xẹp xuống, trông như già hơn

mười tuổi.

Tần Dương bước tới trước mặt Bill, xách gã lên, nhìn thẳng vào mắt gã, lạnh lùng nói:

- Bill, trước khi ra tay thì mày có nghĩ mình sẽ gặp kết cuộc này không?

Bill biết hôm nay mình chết chắc rồi, cộng thêm thực lực bị phế nên chẳng còn tinh thần:

- Muốn làm gì thì làm, giết tao đi, đừng nói nhảm!

Tần Dương lắc đầu, nói:

- Tao sẽ không giết mày.

Bill ngẩn ngơ, giây sau cười lạnh nói:

- Sao? Muốn cho tao biến thành người thường, thậm chí khốn khổ hơn để trả thù những gì tao đã làm, cũng để cảnh cáo người khác

sao?

Tần Dương lạnh lùng cười:

- Mày nói đúng một nửa, đúng là tao cần lợi dụng mày để nói cho những người khác muốn hại tạo, để chúng biết rằng muốn hại tao thì phải chuẩn bị tinh thần bị giết. Sư phụ, quay phim giúp con!

Bill hơi nghi hoặc nhìn Tần Dương, vì gã không rõ hắn muốn làm cái gì.

Mạc Vũ đại khái đoán được Tần Dương định làm gì, cầm di động, mở camera, bắt đầu quay clip.

Tần Dương xách cổ áo Bill đưa tới trước mặt mình, nhìn thẳng vào mắt gã, Con người trở nên sâu thẳm đen láy như lỗ đen ngòm cắn nuốt tất cả mọi thứ.

Giờ phút này Bill đã suy sụp tinh khí thần, chẳng còn hy vọng gì nên không có đấu chí, khi gã nhìn vào mắt Tần Dương thì dễ dàng bị hắn hút mất hồn.

Tần Dương hỏi nhỏ Bill một số chuyện quá khứ của gã, ví dụ như trước kia gã giết ai, làm chuyện xấu gì. Bill đã bị thôi miên hoàn toàn nên khai hết ra.

Tần Dương hỏi xong chỉ vào giàn giáo sắt đằng trước, giọng nói đầy dụ dỗ:

- Thấy cái khung sắt cao kia không? Bên trên có thứ mày muốn, bây giờ hãy leo lên.

Tần Dương thôi miên xong thả Bill ra, búng tay trước mắt gã.

Bill nét mặt mờ mịt bỗng bừng tỉnh, nghi hoặc nhìn Tần Dương, gã không biết vừa rồi phát sinh cái gì, nhưng khi trông thấy khung sắt cao kia thì nhìn trân trên không dời mắt được.

Bill giãy giụa đứng lên, đi hướng khung sắt cao.
Bình Luận (0)
Comment