Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1635 - Chương 1646: Hỗ Trợ Hai Bên Tự Nguyện

Chương 1646: Hỗ trợ hai bên tự nguyện
 

Tần Dương buông điện thoại, chốc lát sau nhận được tin nhắn Mo Jiana gửi.

Địa chỉ cộng thêm tin nhắn thoại.

- Tần, rất xin lỗi, Lâm lặn lội đường xa đến Paris nhưng tại tôi hại anh ấy bị thương, vô cùng xin lỗi.

Tần Dương ngẫm nghĩ, nhắn lại:

- Không cần nói xin lỗi, chuyện này không thể trách cô, hãy chăm sóc tốt cho Lâm Trúc, chờ tôi đến.

Tần Dương buông di động, ngẫm nghĩ, mở hộp thư ra nhắn cho Levins của gia tộc Coleman.

- Ngày mai tôi bay đến Pháp, nhưng sẽ ghé Paris trước, một người bạn của tôi gặp chút chuyện ở Paris, chờ tôi giải quyết xong xuôi sẽ đi Orleans một chuyến, khám cho bệnh nhân mà ông đã nói đến. Số điện thoại của tôi là...

Tần Dương nhắn tin xong tắt Black Prison web, sau đó đặt vé.

- Anh định đi Paris?

Hàn Thanh Thanh mở to mắt, nhưng giây sau hiểu ngay:

- Vì Lâm Trúc?

Tần Dương gật đầu, nói:

- Cậu ta gặp rắc rối ở bên kia, bị thương, anh đi qua xem. Anh có một bệnh nhân ở Orleans, cần đi một chuyến, vừa lúc một công đôi

chuyện.

Hàn Thanh Thanh giật mình hỏi:

- Lâm Trúc bị sao vậy? Có bị thương nghiêm trọng lắm không?

Tần Dương giải thích SƠ, Hàn Thanh Thanh cười gượng nói:

- Đã biết trước tình cảm này không dễ dàng, sẽ sinh ra khúc chiết, hiện giờ xem ra rắc rối không nhỏ. Anh định đi một mình à?

Tần Dương cười nói:

-- Hương Hương sẽ đi cùng anh.

Hàn Thanh Thanh gật đầu, trên mặt không lộ vẻ ghen hay khó chịu gì, vẻ mặt tự nhiên gật đầu:

- Ừ, cũng tốt, hai người thì có thể chăm sóc cho nhau, bệnh nhân kia cũng cùng tình huống như Lois hả?

Tần Dương gật đầu, nói:

- Một cao thủ đỉnh Siêu Phàm phục vụ mười năm, nhưng anh phỏng chừng ca bệnh này rất khó, thân phận của bệnh nhân rất đặc biệt, chưa chắc có thể chữa, tiện đường qua xem thử. Người ta nói mặc kệ có thể chữa được hay không đều cho một triệu đồng Euro làm phí đi đường, nếu chữa khỏi thì trừ hợp đồng mười năm ra còn đặc biệt thưởng cho mười triệu đồng Euro làm thù lao.

Hàn Thanh Thanh cười nói:

- Bọn họ thật giàu.

- Là một trong ba gia tộc lớn cổ xưa nhất, có quyền thế nhất đất nước thì tiền chỉ là con số đối với họ. Bọn họ có được tài phú rất khó thống kê bằng con số, một triệu, mười triệu là số tiền lớn với người thường nhưng chỉ là vài đồng tiền đối với họ.

Hàn Thanh Thanh dặn dò:

- Nếu lại lịch của người ta khủng như thế thì anh đừng cậy mạnh, chữa được thì chữa, không thể chữa thì nói rõ ràng ra, chứ lỡ xảy ra vấn đề sẽ có rắc rối mới. Với tính cách của anh, đi Paris sẽ lại gây chuyện nữa cho xem, anh nhớ cẩn thận chút, dù sao ở nước ngoài chứ không phải trong nước.

Tần Dương cười tủm tỉm:

- Anh chưa bao giờ là loại người cậy mạnh, em cũng biết anh dễ tiếp xúc, rất thân thiện mà.

Hàn Thanh Thanh liếc xéo hắn:

- Vâng, đúng là anh không chủ động kiếm chuyện với người ta, nhưng anh cũng không bao giờ nhường nhịn ai, chuyện cỏn con cuối cùng đều làm lớn ra.

Tần Dương nhún vai, vẻ mặt vô tội:

- Không thể trách anh, anh không ức hiếp người ta nhưng cũng không thể đứng im cho người ta khi dễ. Nếu anh không có bản lĩnh thì thôi đi, đã có bản lĩnh còn phải nhẫn nhịn sao? Chẳng lẽ anh xứng đáng bị ăn hiếp?

Hàn Thanh Thanh hừ một tiếng:

- Anh luôn có lý.

- Tần Dương cười tủm tỉm:

- Đây không phải có lý mà là nói đạo lý, ha ha.

Hàn Thanh Thanh không thèm cãi với Tần Dương, chỉ khẳng định:

- Không nói chuyện cũ, lần này anh đi Paris chắc chắn gây sự, muốn cá không?

Tần Dương bất đắc dĩ cười gượng, bởi vì hắn không dám đánh cuộc.

Lần này hắn đi kiếm chuyện với người ta.

Lâm Trúc là bạn của hắn, là anh em chung phòng ngủ, giờ anh em bị người ta ăn hiếp, hắn làm lão đại sao có thể khoanh tay ngồi nhìn?

Hàn Thanh Thanh thấy Tần Dương im miệng thì biết mình nói trúng rồi, nhưng cô không nói nhiều, vì cô biết rõ tính cách của Tần Dương, biết tính khí của hắn, khi hắn quyết định làm chuyện gì thì không ai ngăn cản được. Cho dù Tần Dương đi gây sự, bênh vực Lâm Trúc cũng là chuyện đương nhiên.

- Hay là để Andy tiên sinh đi cùng anh?

Tần Dương lắc đầu, nói:

- Andy ở lại bảo hộ em được rồi, anh có năng lực tự bảo vệ.

- Anh đến Paris xem tình huống thế nào, đừng lỗ mãng, dù muốn báo thù cho Lâm Trúc cũng phải suy tính thật kỹ. Ở trong địa bàn của người ta mà cứng rắn xung đột thì dễ chịu thiệt.

- Yên tâm, anh không ngốc, nếu có cần anh sẽ lập tức cứu viện. Anh cố ý nói sẽ đi Paris trước, dù anh có nguy hiểm thì người của gia tộc

Coleman sẽ không khoanh tay ngồi xem. Dù sao anh có lẽ là cứu tinh của bệnh nhân của gia tộc họ, dù chỉ là có khả năng thì họ cũng sẽ (không buông bỏ Cơ hội này, cho dù không giúp anh nhưng họ ít nhất phải che chở anh.

Tần Dương ôm tính toán như vậy, để lại cửa sau cho mình.

Người của gia tộc Coleman phản ứng rất nhanh, người đàn ông trung niên tên Levins nhanh chóng bấm số điện thoại Tần Dương để lại, gọi cho hắn, muốn sắp xếp hành trình thay hắn. Khi nghe Tần Dương nói đã đặt vé máy bay đi Paris, Levins nhiệt tình hỏi số chuyến bay, tỏ vẻ sẽ tự mình đến sân bay Paris đón người.

- Hôm sau, Tần Dương và Tư Đồ Hương cưỡi máy bay thẳng tới Paris. Hai người vừa đẩy va li đi ra thì trông thấy một người đàn ông trung

niên dáng người gầy guộc, mặt mày tuấn tú nghênh đón.

- Tần tiên sinh, chào cậu, tôi là Levins Coleman, lúc trước chúng ta đã liên hệ qua điện thoại.

Tần Dương mỉm cười vươn tay ra bắt tay với Levins dáng vẻ nho nhã, khách khí nói:

- Tiên sinh khách khí quá, tôi đã nói làm xong việc ở Paris sẽ tự mình đến Orleans, các người còn đặc biệt đến Paris đón.

Levins mỉm cười nói:

- Tần tiên sinh là khách quý của gia tộc Coleman chúng tôi, vốn nên là chúng tôi đưa bệnh nhân đến Trung Quốc, nhưng vì tình huống đặc biệt nên làm phiền Tần tiên sinh đi một chuyến, chúng tôi nên tiếp đãi nồng hậu. Tôi nghe Tần tiên sinh nói bạn của tiên sinh gặp rắc rối ở Paris nên nghĩ rằng có thể giúp đỡ được gì không.

Tần Dương mỉm cười cảm ơn:

- Vậy tôi xin cảm ơn Levins tiên sinh trước, tôi là người từ ngoài đến, không quen thuộc nơi này, nếu về sau có gì cần nhờ Levins tiên sinh

thì tôi nhất định sẽ làm phiền tiên sinh.

Levins trả lời dứt khoát:

- Không thành vấn đề, Tần tiên sinh có gì cần cứ nói. Gia tộc Coleman chúng tôi có lịch sử lâu đời ở nước Pháp, miễn không phải vấn đề đặc biệt lớn thì tôi nghĩ có thể giúp đỡ được.

Có thể giúp đỡ?

Vậy mới phải!

Tôi đến Paris trước, nói nhiều với ông như vậy chẳng phải vì điều này sao?

Tần Dương không sợ bị Levins biết tính toán của mình, đây là dương mưu rõ rành rành. Hiển nhiên Levins cũng không e ngại, gia tộc Coleman bọn họ là một trong ba gia tộc CỔ xưa, thực lực hùng hậu, quan hệ rộng khắp, có chuyện gì mà họ không thể dàn xếp được?
Bình Luận (0)
Comment