Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1638 - Chương 1649: Cậu Tuyệt Đối Không Phải Đào Binh

Chương 1649: Cậu tuyệt đối không phải đào binh
 

- Jimmy nhập viện, đầu bị va chạm mạnh phải giải phẫu não, gãy mấy khúc xương ngực, đùi phải bị cắt.

Tư Đồ Hương đứng trước mặt Tần Dương, nhanhh nhẹn báo cáo kết quả mình tìm hiểu, trước mặt cô là Tần Dương ngồi trên ghế, vẻ mặt nhàn nhã bưng tách trà.

Tư Đồ Hương tạm dừng một lúc, mỉm cười tổng kết:

- Tóm lại người này đã phế.

Tần Dương rót trà vào ly đặt ở trước mặt Tư Đồ Hương, cười khẽ nói:

- Uống một ngụm trà, vất vả cho cô.

Tư Đồ Hương ngồi xuống ghế đối diện Tần Dương, nhoẻn miệng cười, bưng ra lên uống một hớp:

- Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?

Tần Dương cười nói:

- Đi gặp York một lần.

York Peter, chủ nhà của gia tộc Peter, cha của Mo Jiana.

Trước đó Tần Dương không phát biểu ý kiến gì về quan hệ giữa Lâm Trúc và York, sau đó hắn tìm hiểu nhiều hơn, đã rõ ý tưởng và mục tiêu của York, hắn trực tiếp ra tay phế limmy trước.

Tần Dương bám theo Jimmy, vốn định tìm cơ hội cho gã một trận, nhưng rồi phát hiện gã đua xe với người ta thì hắn nhanh chóng quyết định lái xe đuổi theo, khiêu khích Jimmy, sau đó dùng kỹ thuật lái xe chính xác chế gã.

Tần Dương không lo lắng chính mình bị người phát hiện hoặc bị điều tra ra, vì chiếc xe kia là hắn nhặt ở ven đường, xong việc liền bỏ lại chỗ cũ, thần không biết quỷ không hay, bởi vì hắn không chắc mình sẽ làm thế nào nên phòng hờ trước.

Tư Đồ Hương cười tủm tỉm nhìn Tần Dương, tò mò hỏi:

- Anh định nói chuyện với ông ta như thế nào?

Tần Dương cười nói:

- Tuy York muốn gả con gái cho Jimmy, nhưng bây giờ Jimmy đã phế, York không thể nào bắt con gái gả cho kẻ tàn phế, đúng không? Nếu làm vậy thật thì Mo Jiana sẽ lạnh lòng, đến khi đó hoàn toàn có thể bỏ trốn, đến Trung Quốc, có chúng ta bảo hộ thì còn ai làm gì được Cô ấy?

Tư Đồ Hương cười nói:

- Anh cắt đứt đường lui của người ta trước rồi mới nói chuyện, khiến người ta không còn đường thứ hai để đi, buộc lòng phải làm theo lời của anh. Nhưng dù Jimmy phế, ông ta làm cha vẫn có tư cách xoi mói Lâm Trúc, dù sao Lâm Trúc là người Trung Quốc, biểu hiện ra điều kiện ở các mặt đều không quá tốt, nếu đổi lại là anh thì có lẽ York sẽ đồng ý.

Tần Dương bật cười nói:

- Cô nói vậy cũng hơi có lý, mặc kệ như thế nào, gặp rồi nói tiếp, có thể giúp được gì thì giúp.

Tư Đồ Hương nhíu mày nói:

- Nhưng Jimmy mới xảy ra chuyện mà anh đã đến cửa, e rằng sẽ khiến người nghi ngờ. Hay là đợi chuyện này lắng xuống, anh đi Orleans khám bệnh cho người của gia tộc Coleman trước rồi mới trở lại.

Tần Dương trầm ngâm nói:

- Cô nói cũng có lý, nhưng tôi hơi lo cho Lâm Trúc. Mặc dù Jimmy bị thương không liên quan tới Lâm Trúc, nhưng dễ khiến người liên tưởng, nếu những người này không thèm quan tâm chuyện đó có dính líu đến Lâm Trúc hay không, vẫn kiếm chuyện với Lâm Trúc, vậy tôi ra tay ngược lại hại cậu ta.

Tần Dương dừng một lúc, ra quyết định:

- Thế này vậy, hai ngày này tôi ở bệnh viện chăm sóc Lâm Trúc, âm thầm quan sát, dù sao còn thời gian. Chờ vết thương của Lâm Trúc đỡ hơn, tôi sẽ đưa cậu ấy về nước rồi đi nói chuyện với York, khi đó dù bọn họ liên tưởng điều gì cũng không sợ liên lụy Lâm Trúc.

Tư Đồ Hương gật đầu, nói:

- Làm vậy đúng là ổn hơn.

Tần Dương cười nói:

- Ưu tiên an toàn mà, dù sao ở địa bàn của người khác, làm việc nên cẩn thận chút, đừng để lật thuyền trong mương.

Tần Dương bưng tách trà lên, một hơi uống cạn, đứng dậy:

- Đi nào, đi bệnh viện, à mà đừng cho Lâm Trúc biết chuyện của Jimmy.

- Biết rồi!

Tần Dương xách trái cây, Tư Đồ Hương ôm bó hoa tươi đi vào phòng bệnh của Lâm Trúc.

Hôm nay sắc mặt Lâm Trúc hồng hào hơn nhiều, đang dựa vào giường xem TV, bên cạnh có Cô y tá sửa sang thuốc men đặt trên xe, chuẩn bị truyền dịch cho hắn ta.

Trông thấy Tần Dương đi vào, Lâm Trúc mỉm cười nói:

- Lão đại!

Tần Dương ngồi xuống cạnh giường bệnh:

- Cảm giác như thế nào?

Lâm Trúc cười nói:

- Cảm giác khá hơn nhiều, chắc không có gì đáng lo, phỏng chừng qua một, hai ngày là có thể ra viện.

Tần Dương gật đầu, nói:

- Tốt, hai ngày này tôi ở bên cạnh nói chuyện với cậu, hai chúng ta ít khi có dịp ở một mình thế này.

Lâm Trúc cười tủm tỉm nói:

- Lão đại nói như thế dễ khiến người ta hiểu lầm.

Tần Dương quét mắt qua căn phòng VIP, mỉm cười nói:

- Hoàn cảnh ở đây không tệ, còn có Cô y tá xinh đẹp chăm sóc.

Lâm Trúc ngại ngùng nói:

- Đã để lão đại tiêu pha.

Tần Dương cười mắng:

- Chúng ta là anh em, cậu khách sáo với tôi làm gì? À, hai ngày này Mo Jiana không đến thăm cậu à?

Vẻ mặt Lâm Trúc hơi phức tạp nói:

- Đêm qua Cô ấy lén dùng điện thoại trong nhà gọi điện cho tôi, giờ cô ấy bị giam cầm, không cho ra khỏi cửa. Cô ấy chỉ là thiếu nữ bình thường, đó lại là cha của cô ấy, biết làm sao được?

Tần Dương cười hỏi:

- Vậy còn cậu? Thấy chuyện của hai người thế nào?

Lâm Trúc khẽ thở dài:

- Xem trạng huống trước mắt thì rất khó, không phải tôi nghĩ thế nào mà là khó khăn khách quan, sẽ không thay đổi theo ý chí của tôi.

Tần Dương đồng ý:

- Đúng là có khó khăn, nhưng sẽ có nhiều cách giải quyết, mấu chốt là cậu nghĩ sao. Trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu còn muốn CỐ gắng cùng cô ấy bên nhau không? Cô ấy cũng bằng lòng bên cậu chứ? Thậm chí không tiếc cãi lại ý của cha?

Lâm Trúc nhìn Tần Dương chằm chằm, dường như hơi hiểu tại sao hắn hỏi như thế, khẽ hỏi:

- Điều này rất quan trọng sao?

Tần Dương gật đầu khẳng định:

- Đúng vậy, rất quan trọng.

Lâm Trúc trầm tư giây lát, cuối cùng ngẩng đầu lên:

- Tôi sẵn lòng cố gắng hết sức, chắc Mo Jiana cũng vậy, vì cô ấy rất tức giận với quyết định của cha mình, nói rằng dù lần này không thể gặp nhau thì cô ấy vẫn sẽ tìm cơ hội trộm hộ chiếu, trốn khỏi giám thị của người nhà rồi lén chuồn đến Trung Hải tìm tôi.

Mắt Tần Dương sáng ngời:

- Bỏ trốn?

Lâm Trúc hơi ngại ngùng nói:

- Cô ấy bảo như vậy.

Tần Dương cười nói:

- Lão tứ giỏi đấy, khiến tiểu thư nhà giàu người nước ngoài hết lòng say đắm, giỏi lắm. Được rồi, chờ sau khi ra viện cậu hãy về nước trước, chuyện còn lại giao cho tôi. Tuy tôi không xác định kết quả cuối cùng sẽ thế nào, nhưng tôi nghĩ còn tốt hơn hai người như bây giờ.

Lâm Trúc nhìn Tần Dương chằm chằm:

- Cảm ơn lão đại, nhưng tôi nên ở lại cùng nhau đối mặt mới phải, tôi đi trước như vậy chẳng phải là giống đào binh?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Gia tộc Peter, gia tộc Lipton đều là gia tộc người tu hành, cậu là người thường nên dễ bị nhằm vào, giống lúc trước bị thương. Cậu đi rồi thì tôi mới có thể không lo lắng gì, buông tay làm việc. Yên tâm, tôi sẽ giải thích với Mo Jiana, trên con đường tình cảm thì cậu tuyệt đối không phải đào binh!
Bình Luận (0)
Comment