Chương 1650: Phiên dịch thần kỳ
- Gần đây Công tác của cậu thế nào?
Tần Dương cầm một con dao gọt trái cây, động tác nhanh nhẹn gọt vỏ táo, tùy ý hỏi.
Lâm Trúc nhìn trái táo trong tay Tần Dương, Con dao như có sự sống lướt thoăn thoắt, theo lưỡi dao lướt nhẹ, vỏ táo gọn gàng tách ra, nguyên sợi không bị đứt.
- Cảm giác cũng ổn, sếp tốt với tôi, các đồng nghiệp cũng vô cùng thân thiện, phải cảm ơn lão đại lúc trước hỗ trợ, chứ không thì tôi e rằng mình không phải được một công việc mà là bị bắt vào ngục giam.
Tần Dương cười cười:
- Cậu đừng có chuyện gì cũng đẩy lên đầu tôi, chuyện cậu đã làm tuy ở một khía cạnh nào đó là trái pháp luật, nhưng cậu trút giận cho đất nước, dù tôi không tìm Hoắc Kim Hải thì bọn họ cũng sẽ không trực tiếp ném cậu vào ngục giam.
Lâm Trúc cười cười, ánh mắt nhìn Tần Dương, ngẫm nghĩ một hồi rồi không kìm được khẽ hỏi:
- Lão đại, tôi biết tôi không nên hỏi, nhưng tôi không nhịn được, lão đại và tôi là đồng sự à?
Tần Dương cười hỏi:
- Tại sao hỏi chuyện này?
Lâm Trúc hơi cục xúc xoa tay:
- Cảm giác, hơn nữa tôi cảm giác thân phận của lão đại chắc khá cao, lão đại từng nói sếp Hoắc và anh là bạn, ít nhất nói lên anh không làm việc dưới quyền của sếp Hoắc.
Tần Dương trầm ngâm hai giây, nhẹ giọng giải thích:
- Không tính là đồng sự, miễn cưỡng xem như đồng hành. Tôi là người tự do, làm việc tùy thích, quan hệ với Hoắc Kim Hải đến từ trưởng bối nhà tôi, tôi không nằm dưới quyền của anh ta nên tự nhiên có thể giao du bình đẳng.
Tần Dương tự nhiên không cách nào lộ ra thân phận của mình, đây là quy tắc, trả lời như vậy đã là hạn độ lớn nhất hắn có thể nói cho Lâm Trúc biết.
Lâm Trúc giãn chân mày ra, mắt lóe tia sáng hưng phấn. Tuy Tần Dương không nói nội dung thực chất gì nhưng ít nhất chứng minh phỏng đoán của hắn ta là đúng.
Đồng hành?
Tuy rằng còn có chút nghi hoặc nhưng Lâm Trúc không hỏi tới, vì hắn ta đã học quy định giữ bí mật, lộ ra thân phận là trái với quy định.
Che giấu tung tích, sống với hai thân phận, điều này khiến nỗi lòng của Lâm Trúc hơi phức tạp, đặc biệt khi không thể lộ ra cho ai biết nội dung công tác, không thể chia sẻ một số buồn phiền và ý tưởng trong công việc với ai khác, không thể thổ lộ, trong lòng cảm giác hơi cô đơn. Hiện giờ xác nhận thân phận của Tần Dương khiến Lâm Trúc sinh ra cảm giác bọn họ không cô đơn.
Không phải một mình tôi sống như vậy, lão đại cũng thế!
Râm!
Cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài đẩy mạnh, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi với mũi ung bắt mắt mang theo hai người đàn ông ăn mặc như vệ sĩ đi vào phòng.
Tần Dương xoay người, nhíu mày.
Tuy rằng đối phương chưa tỏ rõ thân phận nhưng Tần Dương đã đoán được lai lịch của người đến.
Có lẽ là gia tộc Peter của Mo Jiana, hoặc là gia tộc Lipton của Jimmy, ngoài hai gia tộc này ra sẽ không có ai thô bạo xâm nhập phòng bệnh của Lâm Trúc.
Lâm Trúc từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt cảnh giác nhìn kẻ xâm nhập, tiếp theo nhìn lướt qua Tần Dương.
Lâm Trúc không biết tiếng Pháp.
Tần Dương đứng lên, che trước giường bệnh của Lâm Trúc, lạnh lùng hỏi:
- Các người là ai? Tại sao xông vào phòng bệnh của chúng tôi?
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi cao kều gầy guộc, vẻ ngoài hơi điển trai, nhưng mũi ưng nhô ra khiến gã tổng hơi âm trầm. Người đàn ông lạnh lùng nhìn Lâm Trúc trên giường bệnh, qua vài giây mới chuyển hướng Tần Dương.
- Người Trung Quốc?
Tần Dương nhíu mày nói:
- Ông còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Người đàn ông lạnh lùng nói:
- Em trai Jimmy của tôi đêm qua lúc lái xe bị người hại, trước đó Jimmy từng phát sinh xung đột với người Trung Quốc ở trên giường, nên tôi nghi ngờ việc này là tên đó tìm người trả thù em trai của tôi, cậu là bạn của hắn?
Tần Dương không trả lời câu hỏi của người đàn ông, thản nhiên hỏi:
- Các người là cảnh sát?
Người đàn ông nghe hiểu ý của Tần Dương, lạnh lùng nói:
- Tôi là Henry Lipton, tuy tôi không phải cảnh sát nhưng nếu cậu không trả lời câu hỏi của tôi thì có lẽ tôi sẽ làm cậu khó chịu còn hơn cảnh sát. Cậu nên nhớ nơi này là nước Pháp chứ không phải Trung Quốc!
Tần Dương nhường chân mày:
- Ông là anh trai của Jimmy? Cái người đánh bị thương bạn của tôi?
Henry cao ngạo lạnh lùng trả lời:
- Bạn của cậu mơ mộng viễn vông thứ mình không nên lấy được, nhận bài học là lẽ tất nhiên. Cậu nên mừng vì hắn chỉ bị thương nhẹ chứ không phải đứt tay gãy chân tàn phế suốt đời. Muốn không bị thương nữa thì tốt nhất là kêu bạn của cậu cách xa Mo Jiana một chút, có loại người mà kẻ như hắn không thể mơ ước, vì sẽ mang đến tổn thương không cách nào bù đắp. Được rồi, bây giờ nói cho tôi biết, cậu là ai? !
Tần Dương trầm mặc hai giây, dường như hơi yếu thế đáp lại:
- Tôi là bạn của cậu ấy, nghe nói cậu ấy bị thương nên đến thăm và đưa về nước.
Ánh mắt sắc bén của Henry quan sát Tần Dương từ trên xuống dưới:
- Tên của cậu là gì?
Tần Dương ngoan ngoãn phối hợp, bình tĩnh trả lời:
- Tần Dương.
Henry tiếp tục xem xét Tần Dương:
- Cậu đến nước Pháp từ khi nào?
Henry đã điều tra, Lâm Trúc chỉ là một người thường, lúc trước đụng phải em trai thì hắn ta không có chút năng lực đánh trả, bị đánh gục dễ dàng, còn bị thương nặng. Tin tức em trai đua xe gặp chuyện không may hiển nhiên không liên quan đến Lâm Trúc, có khi nào là bạn của hắn làm chuyện này không?
Henry tiềm thức hoài nghi Tần Dương, tuy trong hắn rất trẻ tuổi, có vẻ không nguy hiểm gì, nhưng gã không muốn bỏ qua chút manh mối nào.
Henry đã phải người điều tra chuyện đua xe vào đêm hôm qua, chủ nhân của chiếc xe con u linh xuất quỷ nhập thần kia biểu thị đêm qua mình không ở Paris, tức là có người ăn cắp chiếc xe tham dự vào cuộc đua xe và hại Jimmy, người này tựa như u linh lặng lẽ núp trong đô thị Paris, khiến người không thể nào tìm ra.
Tần Dương không giấu giếm, thản nhiên trả lời ngày mình đến Pháp, dù sao với quyền thế của gia tộc Lipton rất dễ điều tra ra ngày mình nhập cảnh, nếu mình nói dối bị bọn họ điều tra được thì ngược lại không đánh đã khai.
Mắt Henry sáng rực hỏi:
- Đêm qua cậu ở đâu?
Tần Dương hơi không kiên nhẫn trả lời:
- Tôi ở khách sạn rồi đi dạo xung quanh, mua ít đồ. Các người hỏi xong chưa? Các người không phải cảnh sát, không có quyền lợi hỏi tôi, mời đi cho, nếu không đi tôi sẽ báo cảnh sát cáo các người tội quấy nhiễu!
Henry nhìn thẳng Tần Dương, ánh mắt sắc bén như đao, nhưng hắn không e dè chút nào, ngược lại lộ vẻ tức giận sắp không nhịn được
nữa.
Nửa ngày sau, Henry đưa mắt sang chỗ khác, liếc qua Lâm Trúc ở trên giường:
- Tên kia, mày tốt nhất là không dính dáng đến chuyện này, nếu không thì coi chừng mạng nhỏ của mày. Không ai có thể ung dung ngoài vòng pháp luật sau khi tổn thương người của gia tộc Lipton!
Vẻ mặt Lâm Trúc mờ mịt, hoàn toàn không biết Henry đang nói cái gì, tiềm thức quay đầu nhìn về hướng Tần Dương.
Tần Dương ở bên cạnh trầm mặc vài giây, bỗng nhiên nhẹ giọng bổ sung thêm:
- Cậu ta không hiểu tiếng Pháp.
Henry nổi giận đùng đùng quát vào mặt Tần Dương:
- Vậy thì cậu hãy nói cho hắn nghe!
Tần Dương lên tiếng, quay đầu nói với Lâm Trúc:
- Hắn là anh trai của Jimmy, nói rằng biết chuyện Jimmy đánh bị thương cậu, cảm thấy có lỗi, thay mặt Jimmy xin lỗi cậu.