Chương 1651: Hắn đến giết tôi, sau đó... đã chết!
Trên mặt Lâm Trúc lộ nét hoài nghi.
Xin lỗi?
Tuy rằng nghe không hiểu người này nói cái gì nhưng xem thái độ không giống như xin lỗi.
Dường như Tần Dương nhìn thấu lo lắng trong lòng của Lâm Trúc, hắn mỉm cười nói:
- Có phải cảm thấy thái độ của họ không tốt? Ài, cậu nên biết người đến từ gia tộc lớn như họ luôn ôm tâm trạng bố là số một trần đời, dù thật sự sai lầm, nói tiếng xin lỗi thì thái độ chắc chắn sẽ không chân thành.
Lâm Trúc nghe Tần Dương nói như vậy, tuy vẫn nửa tin nửa ngờ nhưng không tiện nói gì thêm.
- Ừm, vậy lão đại lo chuyện này đi!
Tần Dương quay đầu, sắc mặt bình tĩnh trả lời:
- Các người có thể đi rồi, đừng quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi!
Henry hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi ra ngoài.
Tần Dương nhìn bóng lưng của Henry, mắt lóe tia sáng trêu Cợt.
Phản ứng khá nhanh nhạy, phát hiện Lâm Trúc rất có thể dính dáng đến chuyện này. Nhưng anh muốn ép hỏi cái gì, dù không biết tiếng Trung thì ít ra nên nói tiếng Anh chứ, hoặc mang theo người phiên dịch.
Nói tiếng Pháp?
Tần Dương thành công phá rối, hắn không hy vọng Lâm Trúc biết chuyện Jimmy, vì Lâm Trúc có biết cũng vô ích, ngược lại càng lo lắng
hơn.
Tần Dương chỉ cần Lâm Trúc bình an về nước, mọi thứ còn lại hắn sẽ tự giải quyết.
Hai ngày sau, Lâm Trúc có thể ra viện, Tần Dương làm thủ tục ra viện cho Lâm Trúc rồi trực tiếp đưa đến sân bay, tiễn Lâm Trúc lên tận
máy bay.
Lâm Trúc đã nhận ra điều gì từ hàng loạt động tác nhanh gọn của Tần Dương, nhưng không nói gì thêm, ngoan ngoãn làm theo sắp xếp của Tần Dương, thậm chí chưa liên hệ với Mo Jiana đã rời nước Pháp.
- Đi thôi, chúng ta đi gặp mặt York.
Tần Dương nhìn máy bay chở Lâm Trúc cất cánh bay lên trời xanh, hắn xoay người lại, mỉm cười nhìn Tư Đồ Hương:
- Tôi nghĩ hai ngày qua chắc tâm tình của ông ta rất phức tạp, có lẽ cũng muốn nói chuyện với tôi một bữa.
Tư Đồ Hương nhoẻn miệng cười nói:
- Tâm trạng của ông ta khá tệ trong hai ngày qua.
- Ha ha, ai cần biết tâm tình của ông ta thế nào?
Tần Dương thuận miệng trêu đùa một câu, xoay người lên xe, xe rất nhanh quay đầu chạy hướng nội thành.
York ở trong khu biệt thự phía tây Paris, Tần Dương đậu xe trước cửa nhà của hắn ta, mang theo Tư Đồ Hương xuống xe.
Tần Dương quan sát đánh giá biệt thự trước mặt, hai người đàn ông mặc đồ tây đứng trước cửa, đang dùng ánh mắt cảnh giác mà đề phòng đánh giá hắn.
Tần Dương đi lên trước, cười nói:
- York tiên sinh có nhà không?
Vệ sĩ đứng bên trái trầm giọng hỏi:
- Cậu là ai?
Tần Dương cười nói:
- Tôi tên Tần Dương, đến từ Trung Quốc, có cuộc mua bán lớn muốn bàn với York tiên sinh.
Vệ sĩ nhìn kỹ Tần Dương:
- Chờ.
Tư Đồ Hương đứng cạnh Tần Dương, mỉm cười hỏi:
- Anh định bàn mối làm ăn lớn gì với ông ta?
Tần Dương cười đáp lại:
- Bàn về tương lai, hôn nhân của con gái ông ta, đây thật sự là cuộc mua bán lớn, tôi không phải loại người nói lung tung.
Khóe môi Tư Đồ Hương nhếch cao.
Thật là cuộc giao dịch lớn!
Rất nhanh, vệ sĩ đi trở về, lạnh nhạt nói:
- Đi theo tôi!
Tần Dương và Tư Đồ Hương đi cùng vệ sĩ vào biệt thự, thấy một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi ngồi trên sofa ở phòng khách,
chắc là cha của Mo Jiana, York.
York nhìn Tần Dương và Tư Đồ Hương đi tới, cau mày, vì hai người tổng quá trẻ tuổi.
Mối làm ăn lớn?
Người Trung Quốc?
York thoáng chốc nghĩ đến điều gì, vẻ mặt trở nên cảnh giác.
- Mời hai vị ngồi.
Tuy trong lòng đã có phỏng đoán nhưng York vẫn biểu hiện lễ độ, ít nhất trước khi tìm hiểu ý đồ của hai người Tần Dương thì hắn ta giữ phong độ của chủ nhà.
Tần Dương và Tư Đồ Hương ngồi xuống, York hơi ngửa người ra sau dựa vào sofa, khẽ hỏi:
- Hai vị tìm tôi không biết có chuyện gì?
Tần Dương cười nói:
- Tôi là bạn của Lâm Trúc, đến đây vì muốn nói về chuyện của bạn tôi và con gái của ông, Mo Jiana.
York thoáng chốc thay đổi sắc mặt lạnh lùng hơn:
- Chuyện này không có gì để bàn, mời các người trở về!
Nét mặt của Tần Dương không thay đổi, mỉm cười nói:
- Jimmy đã thành kẻ tàn phế, không lẽ ông vẫn muốn để con gái của mình gả cho một tên tàn tật cụt một chân sao?
York tái mặt, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt kinh hãi nhìn thẳng vào Tần Dương:
- Sao cậu biết Jimmy bị thương, làm sao biết hắn thành tàn phế và thiếu một chân?
Tần Dương thản nhiên nói:
- Ông tự đoán.
York nhìn chằm chằm vào Tần Dương:
- Cậu đến Paris từ khi nào?
Tần Dương bình tĩnh trả lời:
- Ngay sau hôm bạn của tôi bị thương.
Trong đầu York nhanh chóng tính toán thời gian, đột nhiên tái mặt, nhìn thẳng vào Tần Dương:
- Là cậu làm Jimmy bị tai nạn xe cộ, chiếc xe con xuất hiện bí ẩn kia là do cậu lái?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Mặc kệ ông đoán thế nào, tôi không nói như thế, cũng không thừa nhận.
York hít không khí sâu vào phổi, nhìn Tần Dương đăm đăm:
- Cậu không sợ tôi nói cho người của gia tộc Lipton biết tin tức này?
Tần Dương nhún vai nói:
- Anh trai của Jimmy, Henry từng đến bệnh viện, có lẽ cũng ôm nghi ngờ với tôi, nhưng không có chứng cứ, đúng không nào?
York cười khẩy nói:
- Người của gia tộc Lipton muốn đối phó một người thì chẳng cần chứng cứ.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Vừa lúc tôi cũng giống vậy, tôi muốn xử đẹp một người thì chỉ cần lý do, không cần chứng cứ!
York mắt lóe tia sáng, người nói ra lời như thế tuyệt đối không chỉ nói cho sướng miệng, hiển nhiên đối phương có đủ tự tin.
York trầm mặc vài giây, trầm giọng nói:
- Lai lịch của cậu là gì?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Tôi tên Tần Dương, là truyền nhân đời thứ hai mươi bảy của Ấn Môn, tôi là một người tu hành.
Tần Dương lấy di động ra, nhấn mở một đoạn clip, đặt xuống trước mặt York.
York nghi hoặc cúi đầu nhìn hướng di động, bên trong đang chiếu cảnh cuối cùng trước khi chết của Bill. York nhìn Bill đờ đẫn như kẻ mất hồn trả lời câu hỏi, sau đó một mình leo lên giàn giáo cao rồi nhảy người xuống, trở thành xác chết chảy máu lai láng.
Tim York đập nhanh, hơi khủng hoảng.
Không chỉ vì một sinh mệnh trôi đi, càng bởi vì nét mặt đờ đẫn của người đàn ông này và sự quyết tuyệt khi nhảy xuống.
- Cậu cho tôi xem cái này làm gì?
Tần Dương lấy về di động, mỉm cười nói:
- Người này tên Bill Nord, là người của gia tộc Nord ở Nevada nước Mỹ, thực lực đỉnh phong Siêu Phàm. Chỉ trong gia tộc Có người chọc vào tôi, bị tôi xử lý, bọn họ không phục, tiếp theo cử Bill đến giết tôi, sau đó... hắn đã chết!