Chương 1652: Có ôm chân cũng nên tìm người mạnh chút
Mí mắt York co giật.
Đỉnh phong Siêu Phàm?
Đã chết?
Tuy Tần Dương không nói rõ Bill chết như thế nào, nhưng có thể ghi lại hình ảnh trước khi chết của gã nói lên người quay phim nhìn gã từng bước đi đến cái chết, hoặc nên nói là người quay phim gây ra cái chết của Bill.
Người quay phim là ai?
Tần Dương hay là người có quan hệ mật thiết với hắn?
Ví dụ như người trong môn phái của hắn?
Hoặc là trưởng bối của hắn?
Là ai đều không quan trọng, mấu chốt là bọn họ có năng lực hại chết một người tu hành đỉnh phong Siêu Phàm!
Gia tộc Peter có cao thủ đỉnh phong Siêu Phàm không?
Không có!
Gia tộc Peter chẳng những không có đỉnh phong Siêu Phàm, cũng chỉ có hai, ba người thực lực Thiên Nhân, gia tộc bọn họ chỉ là gia tộc người tu hành mới nổi, đây là nguyên nhân vì sao York mong muốn đám hỏi với gia tộc Lipton.
Tần Dương thấy York tải mặt thì tiếp tục bình tĩnh nói:
- Lúc Bill tập kích bạn gái của tôi thì tôi đã liên hệ với gia tộc Nord, hỏi thăm bọn họ có phải muốn tuyên chiến với tôi hay không. Gia tộc Nord công khai đuổi Bill ra gia tộc, nay Bill đã chết, bộc lộ nhiều tin như vậy, gia tộc Nord phải đau đầu.
- Tôi đã điều tra gia tộc Lipton, một gia tộc người tu hành thực lực tạm được. York tiên sinh, dù ông muốn lấy hạnh phúc của con gái mình để ôm chân gia tộc người tu hành thì cũng nên chọn gia tộc mạnh một chút.
York sắc mặt có chút khó coi, nhưng hắn ta không thể không thừa nhận thanh niên trước mắt toàn diện áp đảo mình về mặt khí thế, dù Tần Dương buông lời trêu chọc thì York không tìm được từ nào phản bác lại.
- Tần tiên sinh, cậu nói những điều này với tôi vì mục đích gì? Vì khiến tôi đồng ý chuyện của con gái tôi và Lâm Trúc?
Tần Dương cười nói:
- Lâm Trúc hay Mo Jiana đều còn trẻ, tương lai có khả năng vô hạn. Tựa như Lâm Trúc, ông hiểu biết bao nhiêu về cậu ấy? Lâm Trúc không am hiểu vũ lực, nhưng thiên phú về mặt máy vi tính thì không gì sánh bằng, là một chuyên gia vô cùng kiệt xuất. Đúng thế, tuy Lâm Trúc rất trẻ tuổi nhưng tôi xác định tuyệt đối không hình dung lầm, có lẽ Mo Jiana tiểu thư hiểu rõ nhất.
- Lâm Trúc là anh em của tôi, nếu cậu ấy và Mo Jiana thành người một nhà, vậy nếu ông gặp khó khăn gì, nể mặt Lâm Trúc thì tôi tự nhiên sẽ không khoanh tay ngồi nhìn. Nhưng nếu ông bắt buộc chia rẽ đôi tình nhân yêu nhau, vậy sẽ dẫn đến kết quả như thế nào thì
mong York tiên sinh hãy suy xét kỹ.
York cau mày nhìn Tần Dương:
- Cậu đang uy hiếp tôi sao?
Tần Dương cười cười:
- York tiên sinh đừng hiểu lầm, ông là cha của Mo Jiana tiểu thư, nên dĩ nhiên tôi sẽ không uy hiếp ông, nhưng muốn nhắc nhở ông rằng nếu Mo Jiana tiểu thư thật lòng theo đuổi tình yêu, tôi ở bên cạnh ra tay giúp đỡ thì York tiên sinh làm sao trói buộc Mo Jiana tiểu thư? York tiên sinh nên biết rằng tôi có năng lực đó.
Đương nhiên Tần Dương có năng lực này!
York cau mày, nếu con gái của mình thật sự quyết tâm cùng tên nhóc kia đi Trung Quốc, có Tần Dương ở Trung Quốc che chở con bé, vậy dù mình là cha cũng không làm gì được con gái!
Tùy tiện một người đến từ gia tộc Nord đều là đỉnh phong Siêu Phàm, gia tộc ghê gớm như vậy còn bó tay với Tần Dương thì gia tộc
Peter bọn họ biết làm sao được?
Tần Dương nói phế liền phế người của gia tộc Lipton, không chút do dự, nếu hắn muốn làm chuyện gì thì có ai ngăn được?
Trong lòng York dâng lên mấy phần bực tức, chính mình dẫu sao cũng là chủ nhà một gia tộc, thế nhưng đối mặt một thanh niên hai mươi tuổi lại khiến mình dâng lên cảm giác bất lực, bó tay.
Tần Dương không dồn ép York thêm nữa, mỉm cười nói:
- York tiên sinh, Con cái lớn lên chung quy cần có cuộc sống của mình, làm cha, nhìn con của mình sống vui vẻ hạnh phúc chẳng phải là điều quan trọng nhất sao? Tôi hy vọng York tiên sinh có thể cho Mo Jiana và Lâm Trúc một cơ hội, mặc kệ bọn họ cuối cùng có bên nhau dài lâu hay không đều coi như tôi nợ York tiên sinh một nhân tình.
York hít sâu, hỏi:
- Vậy còn gia tộc Lipton?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Jimmy đã phế thì hiệp định lúc trước của các người tự nhiên báo hỏng, làm cha, chẳng lẽ không nên làm như vậy vì hạnh phúc cả đời của con gái mình sao? Gia tộc Lipton chắc cũng khó nói ra lý do phản bác, chẳng lẽ ép ông gả con gái cho con trai tàn phế của họ à?
York nhìn chăm chú vào Tần Dương, trong lòng dâng lên mấy phần bất đắc dĩ.
Người trẻ tuổi này quá độc.
Ra tay phế limmy trước, chặt đứt ý tưởng mình, tiếp theo bày ra thực lực để đánh vào tinh thần của mình, cuối cùng dùng tình dùng lý khiến mình không cách nào từ chối.
- Tôi cần suy xét đã.
Tần Dương dễ chịu nói:
- Nên như vậy, nhưng Lâm Trúc đã về nước, trước khi đi có một số lời muốn nói với Mo Jiana tiểu thư, tiếc rằng không liên lạc được, York tiên sinh có thể cho tôi và Mo Jiana tiểu thư gặp mặt để thuật lại lời của Lâm Trúc không?
York do dự một chút, bất đắc dĩ gật đầu:
- Được, vậy tôi sai người gọi con bé xuống.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Cảm ơn!
York kêu một người giúp việc đến, sai lên lầu mời Mo Jiana xuống dưới. Rất nhanh, bóng dáng thon dài của Mo Jiana xuất hiện ở cầu thang, khi trông thấy Tần Dương ngồi trên sofa thì lộ nét mặt vui vẻ, nhưng giây sau chuyển sang phức tạp.
- Tần, anh đến rồi!
Tần Dương mỉm cười nói:
- Mo Jiana, lâu không gặp.
Mo Jiana xuống phòng khách, hơi cục xúc bất an nhìn qua cha ngồi bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:
- Sao anh đến đây?
Tần Dương cười cười, nhưng không trả lời trực tiếp mà là quay đầu nhìn về hướng York ngồi kế bên.
York cắn răng, đứng lên:
- Hai người trò chuyện đi, tôi còn bận chút việc.
Mo Jiana ngạc nhiên nhìn cha rời đi, xoay người lại, khó tin nói nhỏ:
- Tần! Anh đã làm gì mà sao cha nghe lời của anh như vậy?
Tần Dương cười nói:
- Tôi nói đạo lý với cha của cô hết nửa ngày, ông ta cảm thấy tôi nói rất có đạo lý nên chịu nghe lời tôi.
Ánh mắt Mo Jiana hoài nghi nhìn Tần Dương:
- Anh lừa tôi phải không? Thôi bỏ đi, vết thương của Lâm thế nào? Hai ngày nay tôi bị giám thị, không gọi điện thoại được.
Tần Dương cười khẽ nói:
- Vết thương của Lâm Trúc sắp lành hẳn, tôi đưa cậu ấy về nước rồi.
- Về nước?
Trên mặt Mo Jiana lộ vẻ khiếp sợ, nhưng giây sau trở nên buồn bã.
- Anh ấy bỏ cuộc rồi phải không? Nhờ anh đến đây nói việc này? Hèn gì cha của tôi khách khí với anh như vậy, bởi đã không quan trọng
nữa.
Vành mắt Mo Jiana đỏ hoe, không đợi nghe Tần Dương trả lời đã tự lẩm bẩm nói tiếp:
- Cũng đúng, anh ấy cố gắng đến thăm tôi, mà tôi không thuyết phục được người nhà, thậm chí không có cách nào bảo vệ tốt anh ấy, hại anh ấy bị thương suýt chết, anh ấy nên oán tôi, lỗi tại tôi hết.