Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1644 - Chương 1655: Gia Tộc Lipton Thật Là Uy Phong!

Chương 1655: Gia tộc Lipton thật là uy phong!
 

- Tần tiên sinh, cậu giải quyết xong việc chưa?

Levins nhận được điện thoại của Tần Dương liền chạy tới, thái độ khiêm nhường mà khách khí.

- Ừm, xong hết rồi, có thể xuất phát đi Orleans.

Mắt Levins lóe tia vui vẻ:

- Tốt quá, Tần tiên sinh, mời!

Levins cùng Tần Dương đi xuống lầu, lên một chiếc xe công tác chờ trước cửa, khi xe khởi động máy lăn bánh thì một chiếc xe con màu đen không chút bắt mắt đậu ở ven đường cách đó mấy chục mét cũng chạy vào dòng xe CỘ, theo sau chiếc xe của nhóm người Tần Dương.

Orleans cách Paris không quá xa, một đường thẳng khoảng 110km, nên nhóm người ngồi xe thẳng tới Orleans.

Xe rất nhanh chạy ra Paris, lái đi Orleans, chiếc xe con màu đen vẫn luôn theo đuổi bọn họ.

Qua khoảng mười phút, đằng sau có hai chiếc xe khác lao lên, nhanh chóng đuổi theo chiếc xe con màu đen theo đuổi, ba chiếc xe lái

thành đường thẳng theo sau.

Khi xe chạy qua đoạn đường núi hoang vắng thì ba chiếc xe bỗng tăng tốc, chiếc chạy đằng trước nhất vượt qua xe của nhóm người Tần Dương rồi quẹo cua cắt, đầu xe cắt ngang chặn con đường phía trước, ngăn xe công tác tiến lên.

Xe công tác thắng gấp làm Tần Dương đang nhắm mắt dưỡng thần bị bừng tỉnh, hắn mở mắt ra, chợt thấy chiếc xe chặn ở phía trước, tim giật thót.

Xem ra đoán trước của mình thật sự linh nghiệm.

Phỏng chừng người đột nhiên chui ra đến từ gia tộc Lipton.

Xem ra mình hăm dọa không hù sợ bọn họ, cuối cùng vẫn quyết định xuống tay với mình?

Tuy hơi giật mình vì quyết tâm của gia tộc Lipton nhưng Tần Dương không quá lo lắng, trước không nói thực lực của người tu hành gia tộc Lipton không đặc biệt mạnh, không có cường giả Chí Tôn, có lẽ có cường giả Thông Thần nhưng chắc chắn cực kỳ hiếm hoi, không thể nào đối phó người trẻ tuổi Thiên Nhân cảnh như mình.

Vậy còn lại người thích hợp ra tay đối phó chính mình sẽ là cao thủ Siêu Phàm, nhưng Tần Dương từng có kinh nghiệm đánh nhau, giết chết Siêu Phàm, dù không đánh lại cũng có thể bỏ chạy.

Huống chi Levins còn ở bên cạnh, hắn ta sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?

Còn muốn hắn trị bệnh hay không?

Levins liếc qua chiếc xe chặn đường rồi nhìn sang Tân Dương.

Tần Dương gõ giữa trán, nét mặt lúng túng nói:

- Nếu không đoán sai thì phỏng chừng đến tìm tôi, người của gia tộc Lipton.

- Gia tộc Lipton?

Nét mặt Levins không thay đổi, giọng nói bình ổn như ban đầu:

- Tần tiên sinh có mâu thuẫn với bọn họ?

Tần Dương trả lời thản nhiên:

- Tôi có một bạn tốt cùng con gái của chủ nhà gia tộc Peter ở Lyon yêu lẫn nhau, nhưng chủ nhà gia tộc Peter muốn đám hỏi với gia tộc Lipton. Jimmy của gia tộc Lipton biết bạn của tôi đến đây thì dẫn người đánh bị thương cậu ấy, suýt không cứu về được. Nên tôi lại đây, tự nhiên phải bênh vực bạn của tôi, thế là che giấu thân phận đua xe với Jimmy, kết quả kỹ thuật lái xe của hắn kém hơn một chút, tự đụng vào đuôi xe tải, thành tàn phế, tiếp theo bọn họ tìm tôi gây sự.

Muốn nhờ người ta hỗ trợ thì tự nhiên phải nói rõ ràng nguyên do, không thể nào khiến người ta mơ hồ giúp đỡ.

Trong khi nói vài câu thì chiếc chặn đằng trước và phía sau bật mở cửa, một đám người xuống dưới, trong tay cầm súng.

Tần Dương nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, trong xe nhỏ hẹp, lỡ đối phương trực tiếp nã súng thì không có chỗ để né.

Levins, Tư Đồ Hương cũng xuống xe, mấy người bị nhóm người đông hơn bao vây, bị họng súng tối om chĩa vào.

Henry đứng sau đám người, cười khẩy nói:

- Tần Dương, mày hại em trai của tao thì phải trả mang lại!

Tần Dương đánh giá người xung quanh, vẻ mặt vẫn bình tĩnh:

- Henry, ông đúng là bám dai như đĩa, định ỷ vào Có nhiều súng bắn bừa cho tôi thành tổ ong à? Đây cũng là một cách giết người.

Nhưng gia tộc Lipton các người đã chuẩn bị tinh thần bị trả thù chưa? Đặc biệt là cha con các người, Jasper, Henry, tôi đã báo với sự

môn, nếu tốt chết thì có lẽ gia tộc các người sẽ không chết sạch, nhưng hai cha con thì chết chắc, à, còn có Jimmy đã tàn phế cũng không chạy thoát, gia đình các người đều phải chết!

Henry tức giận nói:

- Nơi này là Paris chứ không phải Trung Quốc: Gia tộc Lipton chúng tạo không dễ ăn hiếp, mày muốn nhào nặn thế nào thì nhào, dù có chết cũng là mày chết trước. Bây giờ tao đếm ba tiếng, mày quỳ xuống van xin thì có lẽ tao sẽ tha cho một mạng, nếu không thì tất cả

bọn mày sẽ chết ngay!

Tần Dương cau mày, tất nhiên sẽ không quỳ xuống. Hắn quét mắt một vòng, dừng lại trên người một ông già tóc bạc im lặng đứng cạnh

Henry.

Ông già tóc bạc này chắc là chỗ dựa của Henry để tới kiếm chuyện với mình, chỉ dựa vào những tay súng này thì không có chút cơ may đối phó với mình được, mình dù gì là cao thủ Đại Thành cảnh, khi mình đã đề phòng từ trước thì người thường dù cầm súng cũng khó bắn trúng mình.

Tần Dương còn đang suy nghĩ nên mạnh bạo hay nhờ Levins hỗ trợ thì hắn ta đã chủ động mở miệng:

- Henry, cậu là chủ sự chỗ này sao?

Henry hơi thắc mắc nhìn Levins:

- Là tôi, anh là ai? Đây là ân oán giữa gia tộc Lipton và Tần Dương, nếu ai nhúng tay thì sẽ là kẻ địch của gia tộc Lipton chúng tôi, anh suy nghĩ cho kỹ rồi hãy mở miệng, đừng ép tôi xử luôn cả anh!

Levins hơi cau mày, ánh mắt sắc lạnh lặp lại:

- Xử luôn cả tôi?

Henry cười khẩy nói:

- Anh đi cùng Tần Dương thì không chừng là đồng bọn của hắn!

Levins lạnh lùng cười:

- Gia tộc Lipton thật uy phong, sao tôi không biết gia tộc Lipton từ khi nào trở nên ghê gớm như vậy, dám đụng vào người của gia tộc Coleman.

Nụ cười nhạt động trên mặt Henry, Con ngươi nở to, ánh mắt khiếp sợ nhìn Levins:

- Gia tộc Coleman?

Không chỉ mình Henry lộ vẻ mặt kinh ngạc, ông già vẻ mặt dửng dưng đứng bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt, mắt lóe tia sáng nghi ngờ và kính sợ.

Levins móc một huy chương kim loại ra khỏi túi, tùy tay ném cho Henry, lạnh lùng nói:

- Levins Coleman, Tần tiên sinh là khách quý của gia tộc Coleman tôi, gia tộc Lipton các người đòi đánh đòi giết Tần tiên sinh, còn muốn

giết luôn tôi, gia tộc Lipton thật to gan!

Henry đón lấy huy chương, xem xét kỹ, ánh mắt trở nên vô cùng thấp thỏm:

- Tất cả buông súng xuống!

Henry vội quát lớn bắt mọi người buông súng xuống, tiếp theo sải bước lại gần Levins, hai tay cung kính trả lại huy chương cho hắn ta, cười ruồi nói:

- Levins tiên sinh, đây là chuyện hiểu lầm.
Bình Luận (0)
Comment