Chương 1654: Công nhiên giở trò lưu manh
- Việc ở đây có thể xem như hoàn thành rồi hay chưa?
Tư Đồ Hương cầm hai chai nước, đưa cho Tần Dương một chai rồi ngồi xuống sofa phía đối diện.
Tần Dương vặn nắp chai, uống vài hớp rồi cười nói:
- Chắc cũng ổn rồi, nghỉ ngơi một đêm, sáng ngày mai tôi sẽ liên hệ với York, tôi nghĩ một đêm đủ để ông ta biết chuyện muốn biết, cũng đủ thời gian để ông ta làm ra quyết định chính xác.
Tư Đồ Hương nhoẻn miệng cười nói:
- Lúc trước anh nói đồng ý nợ bọn họ một nhân tình, lỡ bọn họ đưa ra yêu cầu quá đáng thì làm sao?
Tần Dương cười nói:
- Nếu yêu cầu không quá mức, nằm trong khả năng của tôi thì tôi không ngại giúp họ một phen. Nhưng nếu bọn họ đề xuất yêu cầu vượt qua năng lực của tôi thì lẽ tất nhiên tôi không thể đánh đổi mạng sống của mình vì họ, York là người có hiểu biết.
Tư Đồ Hương hơi nhíu mày hỏi:
- Anh cảm thấy chuyện này sẽ lắng xuống như vậy sao? Gia tộc Lipton sẽ chịu bỏ qua?
Tần Dương buông chai nước, đang định nói chuyện thì bỗng chỗ cửa vang tiếng đập cửa.
Tiếng đập cửa khá lớn, hiển nhiên người gõ cửa đập rất mạnh, nói là gõ chẳng bằng bảo là phá cửa.
Tần Dương hơi cau mày, đứng lên:
- Xem ra cô đã đoán đúng, phiền phức đến.
Tư Đồ Hương đứng dậy, định đi mở cửa thì bị Tần Dương kéo tay lại:
- Để tôi đi.
Tần Dương không nhanh không chậm đi tới cửa, nhìn vào mắt mèo, sau đó mở cửa phòng.
Trước cửa đứng Henry từng gặp mặt một lần, còn có một người đàn ông trung niên, Henry đứng phía sau người này, phía sau họ còn có hai vệ sĩ lần trước đã đến.
- Henry? Sao lại là ông?
Tần Dương đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Henry, vẻ mặt không kiên nhẫn:
- Tôi không nói cho ông biết tôi ở chỗ nào mà sao ông tìm được?
Henry lạnh bằng nhìn Tần Dương:
- Tần Dương, cậu giả bộ giỏi lắm, suýt bị cậu qua mắt, người hại em trai của tôi xảy ra tai nạn xe cộ là cậu!
Vẻ mặt Tần Dương bình tĩnh nói:
- Ông có chứng cứ gì không?
Henry cười khẩy nói:
- Hôm đó tôi vốn cho rằng cậu chỉ là người thường, ai ngờ trở về điều tra, phát hiện cậu ghê gớm hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều. Ngoài mặt thì vâng vâng dạ dạ với tôi, nhưng không chất vấn chuyện em trai của tôi đánh bị thương bạn của cậu, rõ ràng là đáng ngờ!
Tần Dương nhìn Henry, bỗng cười nói:
- Nếu đến rồi thì đi vào nói chuyện.
Henry sửng sốt, gã không ngờ trong tình huống này mà Tần Dương còn cười được, mời bọn họ đi vào.
Tần Dương quay vào phòng, ngồi xuống sofa, nhìn mấy người đi theo vào, vẫy tay mời:
- Mời ngồi.
Người đàn ông trung niên và Henry ngồi xuống. Người đàn ông trung niên trầm giọng nói:
- Tần Dương, thái độ của cậu như vậy phải chăng đại biểu đã thừa nhận là cậu làm hại Con trai Jimmy của tôi?
Tần Dương nhìn người đàn ông trung niên, mỉm cười hỏi:
- Ông là cha của Jimmy? Xưng hô thế nào?
- Jasper Lipton!
Tần Dương cười nói:
- Jasper tiên sinh, có lẽ ông đã hiểu lầm cái gì, tôi mời các người tiến vào nói chuyện là vì Trung Quốc chúng ta có một câu gọi là tới cửa là khách, không thể đứng nói chuyện trước cửa, sẽ ảnh hưởng người khác, còn hiện ra tôi không lễ độ.
Henry cười khẩy nói:
- Tần Dương, chúng tôi đã điều tra camera của khách sạn, hôm đó cậu sớm rời khỏi khách sạn, đến nửa đêm mới quay về, trong khoảng thời gian đó vừa lúc là đoạn thời gian Jimmy xảy ra chuyện, cậu dám nói chuyện này không liên quan đến cậu?
Tần Dương mỉm cười lặp lại câu cũ:
- Ông có chứng cứ không?
Henry nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Dương mà muốn đấm vào mặt hắn, bởi vì gã cảm thấy đang bị châm chọc.
Tôi là hung thủ, nhưng ông có chứng cứ không?
Ông làm gì được tôi?
- Tần Dương, chỗ này là Paris chứ không phải Trung Quốc! Tôi biết cậu khá nổi tiếng trong Trung Quốc, thực lực không tệ, nhưng chúng tôi muốn cho cậu biến mất khỏi thế giới này thì chỉ cần vài phút.
Tần Dương nhưởng cao chân mày:
- Henry, ông đang hăm dọa tôi? Hương Hương, gọi điện thoại cho sư phụ của tôi, nếu tôi ở Paris có bị gì thì chắc chắn là do gia tộc Lipton làm, khi đó có oan báo oan, nhớ báo thù cho tôi.
Tư Đồ Hương trả lời bình tĩnh:
- Biết!
Đoạn đối thoại của Tần Dương và Tư Đồ Hương chọc Henry tức ói máu, dù đúng là tôi hăm dọa nhưng cậu nói vậy là sao?
Jasper sắc mặt âm trầm hơn, bọn họ đã điều tra Tần Dương, phát hiện hắn có lại lịch lớn, ngẫm lại thái độ hôm trước của hắn thì gã xác định hắn là hung thủ.
Tần Dương đã làm nhiều sự tích ở Trung Quốc, tất cả chứng minh hắn là người nặng tình nghĩa, chú trọng nghĩa khí, bạn tốt của hắn xảy ra chuyện, bị người đập vỡ đầu suýt chết, hắn sẽ nén giận không làm gì cả sao?
Tần Dương không thừa nhận, còn ra vẻ lưu manh không sợ đụng chuyện khiến Jasper trong một chốc không nói nên lời.
Nói thế nào?
Hăm dọa vô dụng, trừ phi đánh nhau.
Nhưng chỗ này là khách sạn, hơn nữa thực lực của Tần Dương không thấp, xác suất thành công lặng lẽ bắt hắn gần bằng không.
Huống chi Tần Dương Công nhiên giở trò lưu manh, không cần biết các người ra tay kiểu gì, tóm lại tôi mà bị gì ở Paris thì tính lên đầu gia tộc Lipton, sẽ có người tìm gia tộc của các người báo thù.
Sư phụ của tôi, sự công của tôi cùng với bạn bè của Ẩn Môn.
Các người chịu nổi không?
Nếu chịu nổi bị trả thù thì các người thích lên thế nào cứ lên, muốn đối phó tôi kiểu gì thì tùy ý. Nhưng nếu các người không chịu nổi bị trả thù thì đừng lảm nhảm nữa.
Nói đến đây thì bầu không khí căng thẳng.
- Tần Dương, vẫn câu nói cũ, nơi này là Paris, là nước Pháp, không phải Trung Quốc!
Jasper đứng lên, lạnh lùng bỏ lại một câu rồi xoay người ra ngoài. Henry giơ tay lên hung hăn chỉ về phía Tần Dương, sau đó xoay người đi ra.
Tư Đồ Hương khép cửa phòng lại, trở về ngồi xuống phía đối diện Tần Dương:
- Nay xem ra mặc kệ có chứng cứ hay không thì bọn họ đều cho rằng anh đã làm.
Tần Dương gật đầu, nói:
- Vốn muốn tỏ ra yếu thế làm họ mất cảnh giác, không điều tra tôi thì có lẽ chuyện này sẽ trôi qua, nhưng không ngờ họ vẫn tra xét tôi thật kỹ, e rằng không dễ dàn xếp.
Tư Đồ Hương trầm giọng hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?
Tần Dương cười nói:
- Kệ nó đi, ngày mai chờ nhận câu trả lời của York thì chúng ta rút, mặc kệ bọn họ muốn làm cái gì, có giỏi thì đến Trung Quốc gây sự.
- Được!
Tần Dương hơi ngả người dựa vào sofa, cười khẽ nói:
- Nếu tôi không đoán sai, chắc chắn bọn họ đã phải người theo dõi khách sạn, giám sát chúng ta, nếu chúng ta đi có lẽ sẽ gặp rắc rối, nên ngày mai phải kêu Levins đi cùng.