Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1646 - Chương 1657: Một Phát Súng Hung Ác

Chương 1657: Một phát súng hung ác
 

Levins hỏi như vậy thật ra đơn giản là vì muốn vô hình lộ ra một tin tức cho Tần Dương, đó là tôi mới cứu mạng cậu!

Tần Dương cũng hiểu ý tưởng của Levins, nên hắn mới nói như vậy.

Siêu Phàm?

Xin lỗi nhé, tôi từng giết Siêu Phàm, tôi không cho rằng bọn họ ghê gớm cỡ nào.

Đúng là ông giúp đỡ tôi, khiến tôi giảm bớt nhiều rắc rối, nhưng tôi không cho rằng, cũng không đồng ý hành động này là cứu tính mệnh của tôi.

Con người sống trên đời khó trả nhất không phải nợ tiền mà là nợ tình, nên tốt nhất đừng tùy tiện nợ nhân tình.

Tuy mình được gia tộc Coleman mời đến trị bệnh, nhưng còn chưa biết có thể chữa khỏi hay không.

Nếu không chữa lành cho người ta ngược lại thêm động nợ nhân tình thì lỗ to.

Levins lộ nét mặt bất ngờ, mới vào Thiên Nhân đã giết Siêu Phàm?

Thao tác này hơi bị dữ!

Levins không hoài nghi lời nói của Tần Dương, vì hắn không cần lừa Levins làm gì, hắn không cần dựa vào mạnh miệng để giữ thể diện cho mình.

- Tôi có tìm hiểu kỹ nhiều sự tích của Tần tiên sinh, nay xem ra hiểu biết của tôi còn dừng lại ở mặt ngoài, tôi còn xem thường Tần tiên

sinh.

Tần Dương cười nói:

- Sống chết ngay trước mắt, phải liều mạng, vì sống sót thì sẽ dùng bất cứ thủ đoạn gì.

Levins gật gù đồng ý:

- Được làm vua thua làm giặc, sống chết là giới hạn tốt nhất, sống sót thì mới có quyền lợi tiếp tục hô hấp và nói chuyện.

Tần Dương nhìn Levins vẻ mặt cảm thán, hỏi:

- Tiên sinh tin tưởng lời tôi nói?

Levins mỉm cười nói:

- Tin chứ, tại sao không tin? Bây giờ tôi chỉ kỳ vọng y thuật thần kỳ của Tần tiên sinh sẽ một lần nữa biểu thị thần kỳ, gỡ bỏ thống khổ cho thành viên trong tộc của tôi. Nếu Tần tiên sinh làm được thì không chỉ nhận một phần khế ước mười năm mà còn có hữu nghị của gia tộc Coleman chúng tôi.

Levins ngừng lại một chút rồi đầy ẩn ý bổ sung thêm:

- Gia tộc Coleman là một trong ba gia tộc người tu hành cổ xưa nhất nước Pháp, không nói ở nước ngoài thế nào nhưng trong phạm vi nước Pháp thì rất ít có chuyện gia tộc Coleman không làm được. Ví dụ như xung đột giữa Tần tiên sinh và gia tộc Lipton, gia tộc Coleman hoàn toàn có quyền năng chặn đứng.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Cảm ơn Levins tiên sinh, không cần chặn đứng chuyện gia tộc Lipton, nếu bọn họ muốn chiến thì cứ chiến, huống chi hiện tại đã bắt đầu chiến tranh, không dừng lại được!

Levins nhìn nụ cười trên mặt Tần Dương, chợt nhớ động tác kỳ lạ của hắn đối với Henry, khẽ hỏi:

- Tôi rất tò mò lúc trước Tần tiên sinh đã nói gì với Henry?

Tần Dương cười nói:

- Làm thực nghiệm, cũng xem như lời tuyên chiến, tôi cũng không biết kết quả như thế nào, nhưng nếu Levins tiên sinh chú ý gia tộc Lipton một lúc thì có lẽ sẽ nghe được chút tin tức.

Mắt Levins sáng rực nói:

- Tôi sẽ luôn chú ý.

Tần Dương ngẫm nghĩ, thành khẩn nói:

- Levins tiên sinh, vì không biết rõ tình hình bệnh của bệnh nhân của quý gia tộc, cho nên tôi không dám đảm bảo cái gì, nhưng tôi nhất

định sẽ làm hết sức.

Levins mỉm cười nói:

- Tôi mỏi mắt mong chờ!

Trong nhà của Jasper, một đám người đều có mặt trong đó không thiếu ông già tóc bạc phơ.

Trong gia tộc Lipton vẫn đang tranh luận có nên đối phó Tần Dương hay không. Bởi vì Tần Dương biểu hiện quá cứng rắn, theo tình huống họ tìm hiểu thì bối cảnh của hắn rất đặc biệt, mặc dù sư môn của hắn ít người nhưng Ẩn Môn là môn phái vô cùng mạnh mẽ, nắm

giữ nhiều quan hệ cá nhân.

- Nơi này là Paris, nếu ở trên địa bàn chúng ta, người trong gia tộc bị kẻ khác hại mà chúng ta không dám phản kháng thì còn làm người tu hành chi nữa? Chẳng bằng sống như người thường cho qua ngày. Hắn muốn chiến thì chúng ta chiến, hắn có quan hệ cá nhân chứ chẳng lẽ chúng ta không có sao? Trong tay chúng ta vừa có người vừa có súng, dù thực lực của đối phương mạnh nhưng có thể chống

lại bắn phá của súng máy, nổ mạnh của đạn tên lửa sao?

Charlie đức cao vọng trọng trong gia tộc Lipton lên tiếng tỏ thái độ, những tiếng nói phản đối khác đều ngừng bặt. Mọi người nhanh chóng hành động, nhanh nhẹn tổ chức một đội ngũ báo thù đuổi theo đoàn xe của Tần Dương.

Henry dẫn người rời đi, đám người không giải tán mà ở lại Jasper chờ tin tức.

Bọn họ cho rằng một cao thủ Siêu Phàm mang theo một đội tay súng đi đối phó một người mới vào Thiên Nhân thì chẳng thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Chờ dài cổ, rốt cuộc trông thấy đoàn xe của đám người Henry lái vào sân biệt thự. Henry sắc mặt âm trầm xuống xe, đi vào nhà.

Người ngồi trong phòng khách đều nhìn Henry bước qua cửa, các tầm mắt tập trung vào người gã. Có người tính tình nóng nảy hỏi

ngay:

- Sao rồi Henry? Xử lý tiểu tử kia chưa?

Henry lắc đầu, nói:

- Chưa.

Vài người đứng bật dậy. Trong đó một ông già nóng nảy hỏi:

- Tại sao còn chưa? Không lẽ Con không bắt kịp bọn họ?

Henry lắc đầu, nói:

- Bắt kịp, nhưng Levins của gia tộc Coleman đi cùng Tần Dương, Levins nói Tần Dương là khách tôn quý của gia tộc bọn họ, nếu con mà xuống tay tương đương với bỏ qua tôn nghiêm của gia tộc Coleman, xem như khiêu khích gia tộc Coleman.

- Gia tộc Coleman?

Không khí trong phòng thoáng chốc đông lạnh, mọi người quay sang ngó nhau, nét mặt hơi lo sợ.

Gia tộc Coleman, một trong ba gia tộc người tu hành cổ xưa nhất nước Pháp.

Tuy gia tộc Lipton có danh tiếng không nhỏ ở Pháp nhưng so với gia tộc Coleman thì như kiến nhỏ gặp kiến lớn, tính từ sức chiến đấu hay từ sức ảnh hưởng đều không cùng cấp bậc.

Gia tộc Lipton không trêu vào gia tộc Coleman nổi.

- Nếu gia tộc Coleman che chở thằng nhóc Trung Quốc thì chúng ta không thể làm gì hắn. Henry, Levins kia nói thế nào? Bọn họ vẫn luôn che chở thằng nhóc Trung Quốc hay sao?

- Henry, tình huống lúc đó như thế nào, con hãy kể tỉ mỉ lại cho mọi người nghe.

Giọng nói quen thuộc truyền vào lỗ tai Henry, gã quay đầu, thấy ngay cha của mình, Jasper.

Trong đầu Henry như có sợi dây vô hình đột nhiên đứt, mắt của gã trở nên mờ mịt, mắt bắn ra tia hung ác.

Lời Tần Dương đã nói với Henry như thần chú lại tràn ngập trong đầu Henry, chiếm trọn thần trí của gã, trong óc chỉ có một ý niệm lặp đi

lặp lại ám ảnh.

Nổ súng bắn hắn!

Nổ súng bắn hắn!

Mọi người đều nhìn thấy dáng vẻ như bị ma nhập của Henry, họ thầm lấy làm lạ, sao thằng bé này đang nói chuyện thì thay đổi sắc mặt, hồn vía lên mây như bị mất hồn.

- Henry, Con làm sao thế?

Jasper cau mày bước tới gần Henry, thúc giục:

- Mọi người đều đang hỏi con kìa, ngây ra làm gì...

Henry như bị ma ám đột nhiên mắt bắn ra tia hung ác, tay phải nhanh như chớp rút súng lục ra chĩa vào ngực Jasper, không chút do dự

bóp cò.

Đoàng!
Bình Luận (0)
Comment