Chương 1658: Lão tổ
. Xe con chạy vào một tòa lâu đài cổ chiếm diện tích rộng lớn, lâu đài cổ nằm trên vách vực cheo leo, trông qua vô cùng nguy nga đồ sộ.
- Tòa lâu đài cổ này được gia tộc Coleman chúng tôi xây sau khi chính thức bước vào giới tu hành, về sau trải qua mấy lần mở rộng và tu sửa, cách ngày xây nó đã có lịch sử trên ngàn năm. Cùng với gia tộc Coleman không ngừng sinh con đàn cháu đống, nhân khẩu liên tục tăng lên, tòa lâu đài cổ trở thành tổng bộ của gia tộc Coleman.
Levins thấy Tần Dương quan sát lâu đài cổ ở trước mặt thì nhiệt tình giới thiệu cho hắn, trong giọng điệu tỏ rõ niềm tự hào.
Gia tộc ngàn năm sao?
Truyền thừa đúng là rất xa xưa, hèn gì Levins tự hào 5 mọi người.
Tần Dương tiềm thức nhớ đến sự môn của mình, cũng là môn phái người tu hành truyền thừa ngàn năm, Ẩn Môn từ xưa đến nay tổng cộng mới trải qua bảy mươi hai đời, mỗi đời đơn truyền, tính nghiêm khắc từ lúc Ấn Môn được sáng lập đến bây giờ, không tính ổn thị của các đời tông chủ thì mới có bảy mươi hai thành viên.
Đối lập gia tộc Coleman truyền thừa ngàn năm ít nhất có quy mô mấy vạn thành viên gia tộc, số lượng đông đúc khiến người giận sôi.
- Bệnh nhân cần chữa bệnh đang ở trong lâu đài cổ à?
Levins gật đầu, nói:
- Đúng rồi, nhưng Tần tiên sinh không cần phải gấp, hôm nay đi đường mệt mỏi, xin hãy nghỉ lấy sức một ngày, bên tôi cũng sẽ sắp xếp, sáng sớm ngày mai lại mời Tần tiên sinh khám bệnh cho bệnh nhân, tiên sinh thấy như vậy có được không?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Khách theo ý chủ, tôi không thành vấn đề.
Đêm hôm đó, Levins chiêu đãi Tần Dương một bữa tối phong phú, nhưng trừ Có nhiều người giúp việc ra hắn không thấy thành viên gia
tộc Coleman nào khác ngoài Levins.
Tần Dương không quá để bụng, hắn chỉ là bác sĩ đến khám bệnh, không có ý muốn chắp nối với gia tộc Coleman.
Ăn xong bữa tối phong phú, Tần Dương ngoan ngoãn về phòng của mình nghỉ ngơi. Cùng lúc đó, một phòng khác trong lâu đài cổ thì đèn đuốc sáng trưng, một bên bàn cổ xưa cũ kỹ ngồi đây người.
Levins cũng có mặt trong phòng nhưng không ngồi ở gần cái bàn mà ngồi trên hàng ghế kê sát tường, hiển nhiên hắn ta không có tư cách ngồi ở ghế gần bàn gỗ.
Một ông già tóc trắng xóa ngồi ở đầu bàn gỗ nhìn Levins, nét mặt bình tĩnh mở miệng hỏi:
- Levins, vị khách đến từ Trung Quốc của chúng ta đã nghỉ ngơi rồi sao?
Giọng của người này rất già nua, dường như ẩn chứa tang thương tháng năm vô tận, mắt đen láy khác hẳn gương mặt đầy nếp nhăn, cảm giác cực kỳ khác lạ.
Levins đứng dậy, cung kính trả lời:
- Vâng thưa đại trưởng lão.
Đại trưởng lão chậm rãi gật đầu:
- Chuyện ngày mai chuẩn bị xong chưa?
Hai tay Levins đặt hai bên đùi, hơi cúi người nói:
- Đã chuẩn bị tốt rồi, chúng ta sẽ tiêm thuốc vào bệnh nhân trước nửa tiếng, phòng ngừa xảy ra tình huống ngoài ý muốn.
Nét mặt của đại trưởng lão càng nghiêm túc hơn:
- Levins, phải giữ bí mật chặt chẽ với bác sĩ, không được lộ ra, phân đoạn khám bệnh tuyệt đối không cho phép xảy ra sai sót!
- Vâng, tôi sẽ kiểm tra lại các bước, bảo đảm sẽ không có sai sót.
Đại trưởng lão chậm rãi gật đầu, khép mắt lại vài giây, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn:
- Cậu phải dặn dò bác sĩ Trung Quốc kia việc chữa bệnh ở đây phải hoàn toàn giữ bí mật.
- Vâng!
Đại trưởng lão khoát tay:
- Cậu đi làm việc đi!
Levins cung kính cúi người rồi xoay lại, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Im lặng giây lát, một ông già ngồi khúc giữa bàn gỗ dài mở miệng hỏi:
- Các người cảm thấy bác sĩ Trung Quốc trẻ tuổi này có thể chữa khỏi cho hắn không?
- Cứ thử xem, dù sao không có hại. Chúng ta đã điều tra kỹ càng, tuy Tần Dương trẻ tuổi nhưng y thuật rất nổi bật, bao gồm Ishida Makoto nổi tiếng của Nhật Bản cũng thua dưới tay hắn, nói lên hắn có tài năng thật sự. Nếu hắn đã có điều cần nhờ thì tự nhiên sẽ CỐ gắng hết sức.
Đại trưởng lão ngồi ở đầu bàn tạm dừng, nét mặt hơi phức tạp nói:
- Tuy tính cách của vị kia quái đản thô bạo nhưng dù gì là nhân vật trụ cột của gia tộc chúng ta, dù thế nào cũng phải cố gắng thử một lần. Nếu có thể chữa lành hoặc ức chế bệnh của vị kia thì sẽ giúp ích rất lớn cho gia tộc, dù sao mọi người đều hiểu gia tộc mình hiện giờ đối mặt cảnh khó khăn thế nào.
Một ông già tóc bạc hừ lạnh:
- Hành vi gần đây của gia tộc Sal đúng là khinh người quá đáng, chắc vì bọn họ biết sức khỏe của lão tổ không tốt nên mới dám kiêu ngạo như vậy.
Đại trưởng lão nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn:
- Bây giờ nói những chuyện này chỉ vô nghĩa, từ xưa đến nay mạnh ăn thịt yếu mới là phương cách sinh tồn, tài nghệ không bằng người tự nhiên phải chịu chèn ép ức hiếp, đây cũng là nguyên nhân chúng ta bức thiết cần chữa khỏi cho lão tổ. Chỉ cần lão tổ khỏe lại, khi chiến đấu không bị kích động phát cuồng thì gia tộc Sal sẽ bớt kiêu ngạo lại.
Mọi người gật gù, rất là đồng ý cách nói của đại trưởng lão.
Người bên ngoài thấy gia tộc Coleman là siêu to khổng lồ, uy phong không ai bằng, nhưng người trong nhà mới biết chuyện nhà, chỉ có bọn họ mới rõ ràng gia tộc Coleman đang phải gánh chịu áp lực lớn cỡ nào.
Gia tộc Coleman không phải gia tộc CỔ xưa có thực lực mạnh mẽ duy nhất ở Pháp, trừ họ ra còn có hai gia tộc CỔ xưa khác không thua kém gì, bọn họ vẫn luôn như hổ rình mồi nhăm nhe gia tộc Coleman. Trước kia gia tộc Coleman có lão tổ dằn mặt, hai gia tộc khác không dám làm quá đáng, không dám vươn tay quá dài. Từ khi lão tổ phát cuồng bị nhốt lại, nhiều năm vắng bóng, hai gia tộc khác bắt đầu từng bước một áp súc không gian sinh tồn của gia tộc Coleman, đánh chiếm sản nghiệp của gia tộc Coleman.
- Đúng rồi, chỉ cần ức chế bệnh của lão tổ thì tên già của gia tộc Sal chẳng đáng lo!
- Hy vọng thần y nhỏ kia sẽ diệu thủ hồi xuân, chữa khỏi cho lão tổ!
- Nguyện chúa phù hộ!
Đại trưởng lão quét mắt qua các vị trưởng lão nghị luận sôi nổi, gõ nhẹ bàn:
- Hội nghị dừng ở đây, tan họp!
- Vâng!
Mọi người nối đuôi nhau đi ra, đèn trong phòng bị tắt, nguyên căn phòng chìm trong bóng tối.
Trong đêm tối, một bóng người núp trong căn phòng yên lặng, lấy di động ra bấm một dãy số.
- Bọn họ mời một thần y nhỏ Trung Quốc tên Tần Dương đến, ngày mai sẽ khám bệnh cho vị kia.
- Làm theo kế hoạch, sau khi làm xong việc thì anh sẽ nhận được thứ anh mới có!
- Nói chuyện nhớ giữ lời!
- Đương nhiên rồi, lời Case Sal này nói đã bao giờ không giữ lời? Tôi chỉ muốn kết quả kia chứ không phải tính mệnh của anh. Chỉ cần anh hoàn thành việc tôi dặn là có thể tìm cớ rời đi lâu đài cổ, sẽ được một số tiền lớn, một thân phận mới, anh có thể cùng vợ con của mình bắt đầu cuộc sống hạnh phúc ở nơi mới!
- Được, tôi sẽ làm theo lời người nói: