Chương 1659: Dòng chảy ngầm
Sáng sớm, trong khi Tần Dương với Levins cùng nhau ăn bữa sáng thì một ông già tóc bạc dẫn theo bốn người đi qua sảnh lớn tầng một, đến một căn phòng nằm ở chỗ sâu nhất lâu đài cổ.
Ông già tóc bạc mở cửa lớn căn phòng ra, bên trong không có bài trí gì, chỉ có một lối vào lòng đất.
Năm người dọc theo đường hầm xuống sâu trong lòng đất, từng nấc thang chi chít nối nhau, không biết có bao nhiêu bậc, đưa mắt nhìn không thấy cuối.
Hai bên đường hầm đều trang bị đèn tường chiếu sáng nguyên đường hầm, năm người đi tới, một tiếng rít gào trầm thấp từ lòng đất vọng lên tiếng thét tràn ngập cảm xúc thô bạo, tựa như thú dữ phát ra tiếng gầm tràn ngập thú tính.
Âm thanh rõ mồn một trong đường hầm, nhưng năm người đang đi không hề giật mình, dường như đã hoàn toàn thói quen với tiếng
gào thét như vậy, không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Năm người bước xuống ít nhất trăm bậc thang, ông già tóc bạc đi giữa mở ra ba cánh cửa sắt thép cứng rắn, cuối cùng đặt chân ở lòng đất.
Đó là một không gian lòng đất to lớn, cột thép hiện đại hóa to lớn tựa như những khúc xương chống nguyên hang động lòng đất, CÓ một người đứng gần sát vách hang.
Người này râu tóc rất dài, phần đầu như cục bông, khiến người giật mình nhất là tay chân bị xích bằng sợi xích sắt to lớn đen bóng, đầu kia sợi xích cắm sâu vào mặt đất hoặc cột thép to lớn trên vách tường. Mỗi khi người này nhúc nhích là xích sắt thô sẽ bị kéo theo kêu rào rào, trông vừa quái dị vừa hùng hổ đáng sợ.
Người này tóc trắng rối xù, trong râu tóc rậm rạp lộ ra đôi mắt lấp lóe tia hung dữ, dùng ánh nhình hung tợn nhìn năm người từ lối vào đi tới, cổ họng phát ra tiếng gầm rống trầm thấp, thân thể xông hướng cửa. Nhưng người này vừa nhúc nhích thì sợi xích thô trên tay chân bị kéo thẳng băng ghì lại, khiến người kia không cách nào xông tới lối vào đường hầm được.
- Về mặt ông già tóc bạc bình tĩnh, phớt lờ người đàn ông bị giam cầm hung hăng dữ tợn, ông già bình tĩnh dừng bước lại, buông xuống
cái rương luôn cầm trong tay, ngoắc tay với bốn người đi theo sau lưng:
- Chuẩn bị đi.
Bốn người đàn ông gật đầu, lần lượt đi lên, lấy ống thuốc màu lam ra khỏi vương màu trắng, tiếp theo làm việc ngay trước mặt ông già tóc bạc, mở ống ra, hút hết thuốc vào một ống chích chỉ có ống sáo inox, móc ra một cây súng tạo hình hơi đặc biệt mà họ mang theo trên người, lắp ống chích inox vào mũi súng.
Trong khi mọi người bận rộn, một người đàn ông đứng ở mé bên cạnh trong bốn người lặng lẽ lấy một cái bình tạo hình và kích cỡ đều giống hệt thuốc trong tay mình ra, lắc cổ tay, nước thuốc lấy từ trong rương biến mất, còn ống thuốc mà người đàn ông vừa lấy ra thì đã nằm gọn trong lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng hút chất lỏng vào ống kích.
- Tất cả chuẩn bị xong chưa?
Ông già tóc bạc nhìn chằm chằm bốn người, nhìn đến khi họ hoàn thành công tác chuẩn bị mới phất tay.
- Nhắm!
Bốn người chĩa bốn cây súng vào ông già bị sợi xích khóa lại.
- Bắn!
Bốn người cùng bóp cò.
Vèo vèo vèo vèo!
Bốn cây kim đồng chế tạo đặc biệt mang theo thuốc bị bắn ra.
Ông già bị xích sắt khóa lại tứ chi đều bị xiềng xích đen nhánh trói chặt, thân thể hoàn toàn không có không gian di chuyển trốn tránh, trơ mắt nhìn bốn cây kim đồng ghim vào nửa người trên của mình, nước thuốc theo quán tính mạnh chớp mắt rót hết vào người ông
già.
Cảm giác đau đớn, toàn thân ông già nổi gân xanh, Cơ bắp nhô cao như từng cục thép rắn, từng khối cơ bắp tỏa ánh sáng mờ giống kim
loại.
Ông già điên cuồng giãy giụa, giật kéo, sức mạnh to lớn kéo xích sắt đen nhánh thẳng bằng, cột sắt to lớn làm cọc cho sợi xích cũng rung bần bật, dường như giây tiếp theo những cột sắt to lớn này sẽ bị bứng lên khỏi mặt đất.
Ông già tóc bạc yên lặng đứng, cẩn thận quan sát động tác của ông già, mắt lóe tia sáng căng thẳng.
Rất nhanh, ông già dần bớt giãy giụa điên cuồng, cơ bắp toàn thân nhô ra cũng dần xẹp xuống, cả người rớt xuống đất, dường như những sợi xích sắt trở thành gánh nặng to lớn đè bẹp người, ông già nằm dưới đất, yếu ớt thở hổn hển, vốn điên cuồng dần dần biến thành bình tĩnh.
Ông già tóc bạc dần thả lỏng toàn thân căng cứng CƠ, giơ cổ tay lên xem đồng hồ, yên lặng chờ năm phút rồi mới cẩn thận đến gần ông già nằm xụi lơ dưới đất.
Ông già râu rất dài, tóc cũng dài, đôi mắt giấu trong râu tóc rậm rạp dần sáng trong, ánh mắt hơi phức tạp nhìn ông già tóc bạc trước mặt mình.
Thái độ ông già tóc bạc cung kính vái chào:
- Lão tổ, xin tha thứ cho tôi đã xúc phạm!
Ông già thở hắt ra, hỏi:
- Lần này lại có chuyện gì?
Ông già tóc bạc cung kính bước lên trước, nhổ ra kim đồng ghim trên người ông già kia, cung kính trả lời:
- Lão tổ, chúng tôi mời một thần y đến từ Trung Quốc, lát nữa sẽ sắp xếp khám bệnh cho lão tổ, hy vọng sẽ giúp được lão tổ.
Ông già nhíu mày hỏi:
- Thần y của Trung Quốc?
Ông già tóc bạc giới thiệu về Tần Dương bằng từ ngữ đơn giản nhất, cuối cùng nét mặt có chút bất đắc dĩ nói:
- Chúng tôi đã mời tất cả bác sĩ có thể mời được, họ đều bó tay với tình huống của lão tổ. Trung Quốc là nước có nền văn minh phương đông Cổ xưa, có vô số truyền thừa, ưu tú mà thần bí. Ẩn Môn chỗ Tần Dương đã truyền thừa một mạch đơn truyền ngàn năm, lịch sử còn lâu hơn gia tộc Coleman chúng ta, có lẽ sẽ có phương pháp khám bệnh khác bình thường.
Ông già mắt lóe tia sáng phức tạp, đáy mắt lóe tia hung ác nhưng chớp mắt đã biến mất:
- Vậy thì khám thử.
Ông già tóc bạc cung kính đứng lên:
- Mời lão tổ nghỉ tạm, bình ổn lại trạng huống thân thể, qua khoảng hai mươi phút thì bác sĩ kia sẽ đến.
Ông già khép lại ánh mắt, khẽ ừ một tiếng, không nói gì.
Ông già tóc bạc đứng lên, mang theo bốn người đi ra ngoài, rất nhanh, trong đường hầm trở về yên tĩnh.
Ông già nằm im không nhúc nhích, tựa như người chết.
Không biết qua bao lâu, ông già bỗng mở mắt ra, mắt lóe tia sáng hung ác, nét mặt giãy giụa, ánh mắt đôi khi hung ác tàn bạo, đôi khi trầm tĩnh lạnh băng, cùng với sắc mặt thay đổi là cơ bắp xẹp xuống lại nhô lên, tỏa vầng sáng như kim loại.