Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1652 - Chương 1663: Đập Nát

Chương 1663: Đập nát
 

. Levins không phải kẻ yếu, ngược lại, hắn ta rất mạnh, nếu không phải như vậy thì hắn ta đã chẳng trở thành một trong mấy người làm việc đắc lực nhất của gia tộc Coleman hiện nay, rất được hội trưởng lão tín nhiệm.

Nhưng Levins ở trước mặt Lucian không có chút sức lực phản kháng.

Xích sắt thô cứng quét trúng người Levins, hắn ta như búp bê vải rách rưới bị vứt đi, đập vào vách tường, không biết đã gãy bao nhiêu khúc xương, vách tường cũng bị đập thủng một lỗ, Levins thì bật ra rớt xuống đất, phun búng máu.

Tần Dương thay đổi sắc mặt, thân hình mau lẹ lùi nhanh ra sau, hắn cố gắng rời xa Lucian, giờ phút này toàn thân Lucian tràn ngập nguy hiểm.

Thực lực của Tần Dương không là cái đinh với Lucian, ít nhất hắn không cho rằng mình có thể dễ dàng bắt đứt xích sắt thô to như vậy. Có lẽ thực lực của Lucian đã đến cảnh giới Chí Tôn, Tần Dương ỷ vào đồng thuật cũng bị mất hiệu quả.

Một Lucian cuồng bạo, khát máu, tình trạng năng lượng tinh thần tràn đầy, Tần Dương không cách nào dùng đồng thuật khống chế đối

phương.

Đồng thuật chia ra khống chế hướng dẫn và khống chế cưỡng ép. Muốn khống chế cưỡng ép thì phải chiếm quyền tuyệt đối về mặt năng lượng tinh thần, nhưng với cường giả Chí Tôn cảnh thì thực lực của Tần Dương không thể nào khống chế được.

Nếu ỷ vào cảnh giới tầng thứ bốn Hắc Động của đồng thuật mà có thể khống chế cường giả Chí Tôn thì chẳng phải là đồng thuật của Tần Dương và Miêu Kiếm Cung trực tiếp vô địch rồi sao?

Lucian nhìn Tần Dương lùi nhanh ra sau, ngoác mồm nhe răng cười, thân thể với tư thế như hoan nghênh chớp mắt hiện ra bên cạnh Tần Dương.

Tần Dương giật bắn người, giơ tay bắn ra hai luồng nội khí xoắn ốc bắn về phía cổ họng của Lucian, nhún mũi chân phát động Huyễn Ảnh bộ, cố gắng rời xa Lucian.

Nhưng công kích của Tần Dương không chút tác dụng.

Lucian không thèm né, chỉ hơi nghiêng người ra sau, mặc cho hai cương khí mà Tần Dương bắn ra đánh trúng thân trên của mình.

Cương khí va chạm, mãnh liệt nổ tung ngay. Nhưng cương khí xoắn ốc có thể xuyên thủng đá cứng vậy mà chẳng thể làm Lucian trầy da, chỉ như gãi ngứa.

Tần Dương vừa dùng Huyễn Ảnh bộ lắc người hiện hình thì Lucian đã xông lên, chớp mắt đến trước mặt hắn, bàn tay thô to đập vào ngực hắn.

Huyễn Ảnh bộ hoàn toàn vô dụng trước mặt cường giả như Lucian!

Tàn đời!

Tần Dương thầm la lên, thân thể cảm giác bị sức mạnh to lớn đánh bay, nặng nề ngã xuống đất. Hắn còn chưa kịp bò dậy thì Lucian lại xuất hiện ngay trước mặt, chộp lấy dây lưng của hắn, nhấc bổng hắn lên.

Tần Dương cảm giác tức ngực, tùy thời sẽ hộc máu. Nhìn mình bị Lucian túm lấy, Tần Dương ngơ ngác.

Hắn đã thấy Lucian xử đẹp Levins, thực lực như Levins mà không đỡ nổi một đòn đã bị xích sắt quất hấp hối, Lucian đắm mình một cú

vậy mà mình chưa chết?

Với thực lực của mình tuyệt đối không thể đỡ nổi nắm đấm từ Lucian, không, một ngón tay đủ chọt chết mình rồi, tại sao mình còn Sống?

Lucian bắt giữ mình là định làm cái gì?

Đầu óc Tần Dương chuyển động ý nghĩ thật nhanh, đang lúc hắn suy tư thì Lucian đã xoay người lao về phía đường hầm kia.

Lối vào đường hầm có một cửa sắt thép cứng, sau khi Levins và Tần Dương đi vào thì cửa sắt bị khóa lại. Lucian túm Tần Dương trực tiếp xông hướng cửa sắt thép cứng, toàn thân như biến thành viên đạn pháo.

Râm!

Trong tiếng va chạm trầm đục, cửa sắt thép cứng lõm sâu vào, hai bên khung cửa rơi bụi đất mù mịt, cửa sắt bị cứng rắn đụng mở.

Tuy Tần Dương không đụng vào cửa nhưng bị lực va chạm mạnh khiến hắn chóng mặt hoa mắt, cảm giác như đụng mạnh vào chuông sắt thép lớn, đầu óc ù đặc.

Lucian xách Tần Dương, tốc độ nhanh như luồng gió không thấy bóng dáng, chớp mắt đến vị trí cửa sắt thứ hai.

Lucian vẫn không tạm dừng, hơi nghiêng người, đạp chân, cầu thang dưới đất nứt vỡ, thềm đá xanh ở chính giữa nổ tung thành phần,

Lucian một lần nữa đụng mạnh vào.

Râm!

Thế như chẻ tre, bẻ gãy nghiền nát.

Cửa lớn thép cứng nặng nề không thể ngăn nổi Lucian đụng vào, ván cửa to lớn vặn vẹo lõm vào trong, giống như bánh quai chéo bị người vặn vẹo. Đất bùn chỗ khung cửa sắt cũng nổ tung, thép đứt gãy, cửa lớn bung ra vách tường theo cú va chạm của Lucian, bị đụng bay ra ngoài.

Lucian cứ thế xách Tần Dương lao lên trên, liên tục đụng sập ba cánh cửa lớn, không tạm dừng một giây.

Lucian như vòi rồng lao ra nhà tù ngầm, sau đó vọt lên trên đụng sập một vách tường, lao thẳng ra lâu đài cổ, đáp xuống đất trống bên ngoài, khi đáp xuống vừa lúc trên chiếc xe đang đậu, xe sang bị đạp lõm xuống, chớp mắt thành đống sắt vụn.

Đôi mắt Lucian đỏ ngầu, đứng thẳng người, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bên ngoài, phát ra tiếng rống vui sướng:

- Rốt cuộc bố đã đi ra!

Tần Dương bị Lucian xách trong tay, chóng mặt ù tai, ngực khó chịu muốn ói.

Tần Dương cố gắng ngước đầu lên nhìn Lucian, phát hiện ông già này râu tóc dài rối, cơ bắp toàn thân nhô ra, chiều cao cũng cao hơn lúc trước nhiều, toát ra hơi thở cuồng bạo người lạ không được đến gần.

Tần Dương không biết vì lý do gì mà Lucian bắt cóc mình cùng xông ra ngoài, cũng không hiểu tại sao Lucian không trực tiếp giết chính mình. Theo như lời Levins nói thì Lucian nhân cách thứ hai khát máu gặp ai cũng giết, bất chấp người quen.

Lucian xông ra gây động tĩnh quá lớn, kinh động người trong lâu đài cổ, nhiều hộ vệ cầm súng nhận được mệnh lệnh nhanh chóng áp sát nơi này.

Đại trưởng lão đứng phía sau một cửa sổ trên lầu lâu đài cổ, nhìn Lucian ở bên dưới, trong mắt tràn ngập kinh khủng.

- Để lão tổ đi, đừng ngăn cản, đừng chọc giận lão tổ!

Đại trưởng lão nhìn nhiều hộ vệ lâu đài CỔ đang áp sát gần hơn thì vội lớn tiếng ra lệnh, nhưng hơi bị muộn.

Lucian tùy tay ném Tần Dương sang một bên, thân thể như gió lốc xông ra ngoài, chớp mắt xuất hiện trước mặt một hộ vệ cầm súng, tung nắm đấm.

Tần Dương rớt xuống đất, trong lòng dâng lên mấy phần hy vọng, vội vàng chống đỡ thân thể, ngước đầu lên xem, trông thấy thân thể của hộ vệ kia nổ tung.

Đúng vậy, Lucian một đấm đánh nát bấy hộ vệ kia.

Tần Dương hút ngụm khí lạnh, ôi mợ, mạnh quá, độc ác quá!
Bình Luận (0)
Comment