Chương 1664: Bây giờ bố đi giết người
Lucian hoàn toàn là một vị thần giết chóc, đôi mắt đỏ ngầu, tựa như luồng gió thổi quét trên đất trống lâu đài cổ, nơi đi qua đều văng
máu tung tóe.
Lucian công kích vô cùng đơn giản mà thô bạo, mặc kệ là nắm đấm hay chân đá, hoặc vung hai sợi xích sắt trên cổ tay, mỗi đòn đều
nhanh gọn giết chết một người.
Tiếng súng vang lên, nhưng các hộ vệ nổ súng bắn ra viên đạn không trúng Lucian, dù ngẫu nhiên có một, hai viên đạn bắn tới trước mặt thì Lucian không thèm né tránh.
Da thịt như sắt thép đó có thể đỡ viên đạn bắn vào!
Tần Dương nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng tràn ngập khiếp sợ, người này thật ghê gớm!
Tần Dương không dám ở lại lâu hơn, chuồn sang bên cạnh. Nhưng hắn mới rón rén đi chưa xa thì Lucian cất tiếng cười dài, thân thể như thiên thạch bắn tới gần, rầm một tiếng đáp xuống trước mặt Tần Dương.
- Thằng nhóc, muốn chạy hả? Không có cửa!
Tần Dương không kịp phản ứng đã bị Lucian bóp cổ lần nữa, bàn tay to lớn như ổ khóa siết chặt cổ của hắn, làm hắn khó thở, sắc mặt đỏ lên.
Tần Dương khó khăn hỏi:
- Rốt cuộc ông muốn làm gì?
Mắt Lucian đỏ ngầu nhìn Tần Dương:
- Cho mày một cơ hội sống sót!
Tần Dương dứt khoát nói:
- Ông muốn tôi làm cái gì cứ nói thẳng!
Lucian cười lớn, vỗ mấy cái lên người Tần Dương, hắn cảm giác đan điền bị phong, sau đó bị Lucian tùy tay chộp dây lưng.
- Bây giờ bố muốn đi giết người, thiếu tay sai, thấy tên nhóc này hơi thú vị, mày ngoan ngoãn nghe lời thì có lẽ bố sẽ chừa cho một
mạng!
Giết người?
Tay sai?
Trong lòng Tần Dương có nhiều thắc mắc, nhưng hắn không dám hỏi nhiều. Lucian đang trong trạng thái hoàn toàn nổi điên, giết người không chớp mắt. Khó khăn được đối phương tha mạng cho, không trực tiếp xuống tay giết thì mình nên ngoan ngoãn đừng tự chuốc rắc rối đi chọc giận Lucian.
Hiện tại chỉ cần sống sót là được, chờ về sau lại tìm cơ hội chạy trốn.
Trên lầu, sắc mặt đại trưởng lão tái nhợt nhìn cảnh tượng máu me tử thương khắp nơi ở dưới lầu, hàm răng cắn chặt, nhỏ giọng nói:
- Chuẩn bị kế hoạch khẩn cấp S.
Ngay lúc này, Lucian bỗng nhiên nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về hướng đại trưởng lão, nở nụ cười vừa lạnh lẽo vừa kiêu căng.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, Lucian nhìn quanh, một tay chộp lấy cản trước của một chiếc xe hơi, cơ bắp hai tay phồng lên, sau đó đột nhiên vung tay lên.
Tần Dương xoe tròn mắt. Xe hơi nặng hơn một tấn bị Lucian một tay ném ra ngoài, chiếc xe như viên đạn pháo bay lên trời rồi chính xác
đập trúng cửa sổ chỗ đại trưởng lão đứng.
Đùng!
Chỗ cửa sổ lõm vào, thủy tinh vỡ nát, khung cửa vặn vẹo, đá vỡ bắn vụn tung tóe. Nhưng đại trưởng lão đã trước tiên né tránh, không đứng ở chỗ cũ.
Tần Dương nhìn cảnh đó, trong lòng có chút rung động, một chút thắc mắc.
Lucian không chút do dự ra tay giết người, nhưng chẳng phải hắn ta là người của gia tộc Coleman sao? Thoạt trông thân phận địa vị rất cao, xem thái độ của Levins đối với Lucian là biết. Nhưng tại sao khi Lucian nhân cách thức hai thức tỉnh thì không chút nương tay?
Nếu bảo Lucian hoàn toàn mất lý trí thì hình như không phải, vì Lucian không giết mình, còn nói chuyện với mình, trông như còn chút lý tính, không giống hoàn toàn mất trí.
Tình huống này là thế nào?
Lucian vác một chiếc xe hơi đập sập tường ngoài lâu đài cổ, nhưng không tiếp tục tiến công mà là túm Tần Dương, tay chân kéo lê sợi xích chạy nhanh hướng góc khác trong lâu đài cổ.
Chớp mắt Lucian đã đến rìa lâu đài cổ, nơi đó có một vách vực cheo leo. Lucian không chút do dự, trực tiếp nhảy xuống.
Tần Dương đã bị phong đan điền, không thể vận dụng nội khí nhưng đầu óc còn tỉnh táo, hắn bị hành động này họ sợ đứng tim.
Mợ nó, đồ điên!
Chỗ này cao ít nhất mấy trăm mét, nhảy xuống dưới sẽ thành bãi thịt vụn ngay!
Ràm!
Thân thể của Lucian nặng nề rớt xuống một chỗ nhào ra trên vách vực, sức mạnh đánh sâu vào làm vỡ tảng đá nhô ra, nhưng hắn ta nương lực đánh vào lại vọt lên, hướng tới điểm dừng chân thứ hai.
Lucian giống như đầu đạn bắn ra, hoặc như con vượn nhanh nhẹn bất chấp tất cả nhảy người xuống, chớp mắt từ không trung nhảy
xuống trời cao mấy trăm thước, sau đó đạp mạnh bật ra, nặng nề rớt xuống đất.
Tần Dương nhìn mặt đất trải dài cực nhanh đập vào mắt rồi bỗng ngừng lại, dù lá gan của hắn khá lớn nhưng vẫn không kìm được sợ hãi đến mức tim đập lỡ một nhịp.
Đồ điên này!
Tùy tiện nhảy xuống từ vực cao mấy trăm thước!
Lỡ như đạp hụt thì sao?
Té từ độ cao mấy trăm thước xuống có chết không?
Lucian đáp xuống mặt đất, túm Tần Dương một đường chạy nhanh như điên, thoáng một cái biến mất trong rừng rậm.
Tần Dương bị Lucian lôi đi, rất nhanh đến một trấn nhỏ cách lâu đài cổ gần nhất. Lucian thả Tần Dương xuống, sau đó loay hoay cởi còng tay xích chân trên người mình.
Rất nhanh, Lucian giải quyết xong vướng víu trên người, đứng lên hoạt động tay chân, nét mặt hơi điên cuồng, ánh mắt vẫn khát máu, trông không bình thường chút nào. Tần Dương nhìn mà phập phồng lo sợ, vì không ai biết tên điên này có bỗng nhiên quay sang đập mình một phát không.
Lúc chưa bị phong đan điền thì mình đã không đánh lại Lucian, hiện giờ đan điền bị phong thì càng không có sức đánh lại.
- Lão tiên sinh, hiện tại chúng ta làm cái gì?
Lucian hít vào không khí thật sâu:
- Phía trước có trấn nhỏ, mày đi kiếm một chiếc xe, ít thức ăn, ưm, lấy một con dao cạo râu để tạo tỉa râu.
Tần Dương hơi ngạc nhiên, những giây sau gật đầu:
- Được rồi, cứ giao cho tôi.
Kiếm xe?
Có lẽ mình có thể tìm được cơ hội chạy trốn.
Lucian và Tần Dương đi vào trấn nhỏ, nhưng Tần Dương phát hiện mình không có chút cơ hội chạy trốn.
Tuy Lucian không giam cầm mình nhưng đi theo gần đó, Tần Dương hiểu rõ theo thực lực của Lucian thì dù mình kiếm được xe hơi, quay đầu chạy trốn thì chắc chắn sẽ bị Lucian đuổi theo, khi đó không chừng đối phương sẽ không nương tay với mình nữa.
Phải tìm một cơ hội trăm phần trăm thành công chạy trốn mới được.
Trước khi Tần Dương vào nhà tù ngầm thì bỏ lại hết di động, thẻ ngân hàng ở bên ngoài, hiện giờ trên người chỉ có một bộ Quan Âm châm, ngoài ra chẳng còn gì khác, không có một đồng tiền.
Những thứ Lucian yêu cầu chắc phải ăn cắp đem về.