Chương 1668: Giết thì giết
- Tên đó là cường giả thực lực Chí Tôn mà cứ ngại này ngại kia, vì tâm trạng của hắn như vậy mới khiến hai gia tộc khác được một tấc lại muốn tiến một thước. Trong lòng hắn cũng chịu đựng áp lực rất lớn rồi lại không muốn làm quá cực đoan, trong tình huống đó, ta thức
tỉnh.
Lucian dùng tên đó xưng hô nhân cách chủ của mình, trong lời nói chất chứa xem nhẹ:
- Khi ấy trong gia tộc chia làm hai phái, sau khi ta thức tỉnh trực tiếp giết sạch cái đám ăn cây táo, rào cây sung. Nhưng lúc ấy giết đỏ mắt, không phân biệt rõ ràng, có lẽ cũng giết nhầm kha khá người.
Tần Dương giật thót tim, quả nhiên như mình đã đoán trước, hai nhân cách của Lucian thiên hướng hai cực đoan, nhân cách chủ quá trung hậu, băn khoăn quá nhiều, nhân cách phụ thì cực đoan quá mức, không kiêng dè điều gì, theo ý tôi thì sống, cãi tôi là chết.
Có lẽ trong lòng nhân cách chủ của Lucian tiềm thức hy vọng mình có thể làm giống như nhân cách phụ, không băn khoăn điều gì, sát phạt quyết đoán, rồi lại bị tính cách trói buộc không cách nào vượt rào, trong sự giày vò đó, phút quan trọng bị bên ngoài kích động thì nhân cách phụ hoàn toàn thức tỉnh, giết người không gớm tay, làm chuyện mà nhân cách chủ trong lòng muốn nhưng không chịu làm, thậm chí làm quá đáng.
- Vậy lúc lão tiên sinh thức tỉnh lần đầu tiên, trong tình huống nào thì ngủ say?
Lucian nhìn Tần Dương, lạnh lùng hỏi:
- Như thế nào? Muốn ta nói ra đáp án, từ trong đó tìm ra biện pháp để ta ngủ, cho tên đó thức tỉnh?
Tần Dương cười gượng lắc đầu:
- Lucian tiên sinh không cần đề phòng tôi như vậy, thực lực của tôi chỉ là hạt bụi trước mặt tiên sinh, một ngón tay có thể giết tôi, đâu dám có ý tưởng gì? Lucian tiên sinh kỳ vọng tôi giúp tiên sinh giết người kia đúng không? Vậy thì tôi ít nhất phải hiểu biết người kia và tiên sinh đối với nhau trong tình huống nào, chứ không thì làm sao tìm cách?
Lucian cười khẩy nói:
- Lần đầu tiên ta thức tỉnh còn chưa đủ mạnh, chưa đủ rõ ràng, nên sau khi giết chóc thì tên đó có lẽ vì các cảm xúc rác rưởi như áy náy mà đá ta xuống. Ta nói rồi, tên đó là phế vật, làm lão tổ, với một số con cháu phản nghịch thì cứ giết, luẩn quẩn trong lòng làm gì, thế mà tên đó cam nguyện tự nhốt mình trong nhà tù ngầm, sống không thấy ánh mặt trời, còn dùng các loại thuốc ức chế ta xuất hiện.
Tần Dương nghe đến đây thì đại khái hiểu, thường là vào lúc nhân cách chủ không chịu đựng được nữa, dùng cách tự lừa dối mình gọi ra nhân cách phụ, sau khi phát tiết cảm xúc xong thì ý chí tồn tại của nhân cách phụ sẽ bị suy yếu mạnh, bị nhân cách chủ hoàn chỉnh hơn cướp lại quyền kiểm soát thân thể.
Rất nhiều người khi bị kích động kịch liệt sẽ mất khống chế, bộc lộ ra cảm xúc mặt trái như nổi điên, bạo lực, làm ra một số chuyện thường ngày sẽ không làm. Sau khi cảm xúc mặt trái kịch liệt bị phát tiết ra gần hết, người mất kiểm soát sẽ lấy lại năng lực tự kiểm soát, bình tĩnh lại, tình huống nghiêm trọng thì sẽ xuất hiện tình huống nhân cách phụ thức tỉnh giống như Lucian.
Phát tiết cảm xúc là biện pháp không tệ.
Biện pháp giải quyết nhân cách phân liệt thường là đập vỡ vách tường cách ly giữa hai nhân cách, đa số hai nhân cách có ký ức không giao nhau, là mảnh nhỏ hóa. Nhưng nhân cách thứ hai của Lucian biết chuyện nhân cách thứ nhất trải qua, điều này nói lên vách tường ký ức của cả hai có phần dung hòa.
Có lẽ cho phương thức phát tiết tình cảm ra hết thì nhân cách chủ của Lucian sẽ tỉnh lại.
- Trong khoảng thời gian tự nhốt mình, ta từng xuất hiện vài lần, mỗi lần đều trở nên càng mạnh mẽ hơn, hoàn chỉnh hơn, đến ngày nay thì ta có thể hoàn toàn thay thế kẻ yếu đuối đó rồi. Cậu yên tâm, chuyện tên đó muốn làm mà không dám làm thì ta sẽ làm thay hắn!
Tần Dương tò mò hỏi:
- Người kia muốn làm cái gì?
Lucian lạnh lùng trả lời:
- Giết người! Hắn muốn xử lý cường giả Chí Tôn của hai gia tộc khác, vậy thì bọn chúng sẽ không có năng lực áp bức gia tộc Coleman nữa. Hắn băn khoăn quá nhiều, không dám hành động, ta thì không e ngại cái gì hết, muốn giết liền giết, dù không đánh lại cũng phải đánh, chứ không thì người khác còn tưởng đâu gia tộc Coleman chúng ta là cục bột tùy tiện xoa nắn!
Tần Dương trợn to mắt, giật mình hỏi:
- Lucian tiên sinh, ý của tiên sinh là muốn đi Lyon đánh chết cường giả Chí Tôn của gia tộc Sal?
- Đúng thế, cường giả Chí Tôn quyết đấu, nhóc Con, cậu có phúc được xem!
Mắt Tần Dương sáng ngời, hắn chưa xem quyết đấu giữa cường giả Chí Tôn bao giờ, quyết đấu ghê gớm nhất mà hắn từng xem là sự Công Miêu Kiếm Cung quyết đấu với hòa thượng Hoành Thiện, một người là đỉnh phong Thông Thần, một người là nửa bước Chí Tôn.
Hai Chí Tôn đánh nhau sẽ là tình huống thế nào?
Nếu đánh nhau trong thành phố thì có khi nào sẽ phá nát một thành phố không?
- Tôi chưa từng thấy cường giả Chí Tôn chiến đấu, vậy là tôi có phúc được xem rồi!
Tần Dương khen một cậu nửa là thật lòng nửa là câu giờ. Nếu cho tôi xem các người quyết đấu tức là trước đó sẽ không làm thịt tôi, đúng không?
Chờ hai Chí Tôn đánh nhau, tạm không nói đến ông có đánh thắng được hay không, chờ ông đánh một trận kịch liệt thì cảm xúc tích lũy trong lòng sẽ phát tiết rất nhiều, đến khi đó không chừng nhân cách chủ sẽ thừa cơ cướp lại quyền khống chế thân thể.
Tần Dương thầm nghĩ, ngoài miệng hỏi:
- Vậy lần này Lucian tiên sinh thức tỉnh trong điều kiện gì? Theo như đám người Levins nói thì đã tiêm thuốc gấp đôi cho tiên sinh, tại sao
tiên sinh còn có thể thi thố thực lực, hơn nữa dường như không yếu bớt chút nào?
Lucian nhíu mày nói:
- Thuốc đã tiêm có vấn đề, có một loại thuốc chẳng những trung hòa phần lớn tác dụng của thuốc khác, còn có tác dụng đặc biệt là kích thích. Tên đó bị thuốc kích động vào trạng thái cuồng bạo nên ta tự nhiên theo lẽ thường đi ra.
Tần Dương trợn to mắt hỏi:
- Nói vậy là có người cố ý thả Lucian tiên sinh ra?
Lucian lạnh lùng cười:
- Tóm lại là một trong hai gia tộc kia làm, có lẽ bọn chúng định thừa dịp này khiến ta nổi điên, lần thứ hai cuồng bạo giết chóc lung tung, giết hết người trong lâu đài cổ. Nhưng bọn chúng không biết rằng lúc này ta đã có thể hoàn toàn kiểm soát bản thân.
Tần Dương nghi hoặc hỏi:
- Nhưng lúc nãy Lucian tiên sinh đã giết những hộ vệ, nếu tiên sinh có thể kiểm soát bản thân thì tại sao phải làm như vậy?
Ánh mắt Lucian lạnh lùng nói:
- Dược tính của loại thuốc kia rất mạnh, nếu không nương giết chóc phát tiết ra thì ta thật sự không nhịn được giết chóc lung tung trong lâu đài cổ. Những hộ vệ chỉ là người ngoài được thuê về, giết thì giết, chẳng đáng gì.
Tần Dương nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Lucian, nghe giọng điệu hờ hững kia, hắn hút ngụm khí lạnh.
Người này thật sự là giết người không chớp mắt.