Chương 1669: Đứng ra chịu chết!
Tổng bộ của gia tộc Sal cũng là một lâu đài cổ nguy nga với lịch sử xa xưa, đứng vững trên hoang dã. Cách lâu đài cổ không xa có một trấn nhỏ, phía đông trấn nhỏ có con đường nhựa rộng rãi nối thẳng đến lâu đài cổ.
Xe chạy vào trấn nhỏ, Tần Dương qua cửa sổ xe thấy đám người nhàn nhã, nghiêng đầu hỏi:
- Lucian tiên sinh, đi thêm một đoạn là đến lâu đài cổ của gia tộc Sal, chúng ta còn đi tiếp không?
Dọc đường đi, Lucian trừ ăn cơm, đi vệ sinh ra đều nhắm mắt tĩnh dưỡng. Tần Dương không kìm được suy đoán phải chăng Lucian lợi dụng lúc chợp mắt nghỉ ngơi kéo dài thời gian tồn tại của mình.
Nếu Lucian thật sự thả lỏng tâm thần, ngủ say thì chắc nhân cách chủ sẽ thừa dịp này tự nhiên giành lại quyền kiểm soát thân thể.
Nếu suy đoán này của Tần Dương thành lập, vậy nói lên Lucian vẫn luôn không thể ngủ sâu, cùng lắm là chợp mắt nửa tỉnh.
- Mua chút đồ ăn, tìm nơi không có ai rồi nghỉ ngơi, buổi tối đi lâu đài cổ!
Tần Dương lên tiếng:
- Được!
Tần Dương đi vào siêu thị mua một bao lớn, trả bằng tiền lúc trước thuận tay ăn trộm. Tần Dương nhìn Lucian nghỉ ngơi trong xe đậu bên ngoài, Tần Dương ra hiệu chủ tiệm đừng nói chuyện, tùy tay cầm một cây bút đặt trên quầy lên, viết một dãy số điện thoại, thêm một dòng chữ, rồi rút một tờ tiền ra đặt đè lên lời nhắn.
Chủ tiệm nhìn lời nhắn, mắt lóe tia sáng khó hiểu, nhưng nhìn tờ tiền Tần Dương đặt lên thì mắt sáng ngời, lập tức làm động tác tay OK.
Tần Dương cầm bao lớn thức ăn nước uống ra siêu thị, lên xe, khởi động xe rời đi trấn nhỏ.
Sau khi Tần Dương rời đi, chủ tiệm bấm số điện thoại mà Tần Dương để lại:
- A lô? Xin chào, mới rồi có một thanh niên tên Tần Dương kêu tôi gọi số điện thoại này, bảo tôi nhắn với các người là hắn ở lâu đài cổ
của gia tộc Sal. Chỗ của tôi hả? Chỗ của tôi ở...
Orleans, lâu đài cổ của gia tộc Coleman.
Tư Đồ Hương buông điện thoại, nét mặt hưng phấn bước nhanh vào nhà.
- Lão tông chủ, Dương tiền bối, chủ nhân gọi điện thoại, chủ nhân còn sống!
Dương Hạo Nhiên và Miêu Kiếm Cung đang nói chuyện, nghe Tư Đồ Hương nói thì đứng bật dậy.
- Tần Dương ở đâu? Tình huống như thế nào?
Tư Đồ Hương nhanh chóng báo cáo:
- Chủ nhân ở Lyon, một trấn nhỏ gần lâu đài cổ của gia tộc Sal. Chủ nhân ủy thác chủ siêu thị gọi điện thoại cho tôi, phỏng chừng Lucian
gần đó nên chủ nhân không thể tự mình liên hệ chúng ta.
Miêu Kiếm Cung trầm giọng nói:
- Vậy thì chúng ta cố gắng nhanh chóng đi qua.
Tư Đồ Hương đáp nhanh:
- Tôi đi tìm đại trưởng lão, kêu ông ta điều một chiếc máy bay trực thăng cho chúng ta!
Sau khi Tư Đồ Hương sải bước rời đi, Dương Hạo Nhiên mỉm cười nói:
- Tần Dương thông minh lém lỉnh, tuy không đánh lại Lucian nhưng nếu Lucian không giết cậu ta ngay thì cậu ta chung quy tìm được cách kéo dài, chờ chúng ta đi cứu.
Ánh mắt Miêu Kiếm Cung sắc bén nói:
- Ta muốn đọ sức với Lucian, xem thử hắn ghê gớm cỡ nào!
Dương Hạo Nhiên khuyên nhủ:
- Hành sự tùy theo hoàn cảnh đi, đặt an toàn của Tần Dương lên hàng đầu. Lucian cũng bị người ta tính kế, nhân cách thứ hai thức tỉnh, việc này xem như ngoài ý muốn, không phải gia tộc Coleman cố ý hại Tần Dương.
Miêu Kiếm Cung cười cười:
- Ta hiểu, ta mới vào Chí Tôn nên muốn tìm người luận bàn thôi, không đánh nhau thì sao biết chênh lệch ở đâu?
Dương Hạo Nhiên nghe Miêu Kiếm Cung nói vậy mới hiểu ý đồ của hắn ta.
Miêu Kiếm Cung không chỉ vì muốn cứu Tần Dương, muốn trút giận, mà là thật sự muốn đánh một trận với cường giả Chí Tôn.
- Theo như người của gia tộc Coleman nói thì thực lực của Lucian vào Chí Tôn cảnh đã sáu mươi năm, phỏng chừng đến tình trạng rất mạnh, nếu anh muốn thử thì đến lúc đó ta sẽ ở bên cạnh CỖ vũ cho.
Miêu Kiếm Cung mới vào Chí Tôn, tuy muốn đánh một trận nhưng chưa cuồng vọng đến mức cho rằng mình trăm phần trăm đánh bại Lucian, lập tức chắp tay nói:
- Tốt, cảm ơn!
Chốc lát sau Tư Đồ Hương trở về:
- Lão tông chủ, máy bay trực thăng sẽ đến ngay, đám người cũng sẽ đi cùng chúng ta!
Miêu Kiếm Cung nhướng mày, ánh mắt sắc lạnh nói:
- Hắn đi cùng cũng tốt, nếu Tần Dương không bị gì thì việc này còn bàn lại được, nếu Tần Dương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì bọn họ phải trả bằng mạng sống!
Màn đêm bao phủ đất đai, trên trời dâng lên một vầng trăng sáng, ánh trắng tinh khôi rơi xuống đất khiến nguyên vùng hoang dã được ánh trăng sáng tỏ bao phủ.
Lucian duỗi tay, lạnh lùng nhìn Tần Dương:
- Vẫn chưa nghĩ ra cách?
Lucian đang hỏi biện pháp hoàn toàn giết chết nhân cách chủ, Tần Dương tất nhiên không có cách nào, hắn bất đắc dĩ giải thích:
- Cái này cần thực tiện không ngừng, hay là tôi châm cứu thử cho lão tiên sinh ngay bây giờ?
Lucian hừ lạnh nói:
- Cậu lo mà suy nghĩ, ta đi giết người. Ta không chắc đánh xong trận này rồi có thể ổn định được không, nếu không thể thì sẽ xử lý cậu trước khi biến mất, ta không muốn chờ tên đó thức tỉnh rồi cậu phối hợp với hắn xử lý ta!
Tần Dương giật thót tim, vội vàng tỏ thái độ:
- Tôi sẽ cố gắng nhanh chóng tìm cách!
Lucian lạnh lùng liếc Tần Dương một cái, không quan tâm hắn đang câu giờ hay làm sao, bởi vì Lucian tin tưởng trước khi mình bị nhân cách chủ 'đá đít thì vẫn đủ thời gian thuận tay giết Tần Dương.
Thực lực của Tần Dương không tệ đối với người tu hành bình thường, nhưng với Chí Tôn cảnh thì hắn chẳng là cái đinh gì. Tần Dương ở trước mặt Lucian như đứa bé mới sinh không chút năng lực phản kháng.
- Đi thôi!
Tần Dương khởi động xe, chiếc xe lăn bánh trên đường cái thẳng tắp hướng tới lâu đài cổ của gia tộc Sal.
Đi khoảng mấy km, lâu đài cổ trong vùng hoang dã đã đập vào mắt Tần Dương. Rất nhanh, xe chạy tới cổng lớn lâu đài.
- Hiện tại nên làm gì?
Tần Dương nghiêng đầu hỏi Lucian, giọng nói chất chứa căng thẳng.
Đôi mắt Lucian một lần nữa dâng lên sắc đỏ đậm, lạnh lùng liếc Tần Dương một cái:
- Cậu ở lại đây, nếu định lái xe chạy trốn hoặc làm chuyện gì khác thì ta sẽ tiêu diệt cậu ngay!
Tần Dương nhớ lại đường quanh co khúc khuỷu lên núi, nghĩ rằng nếu chạy trốn sẽ rất mất thời gian, ngẫm lại sự điên cuồng của Lucian khi từ núi cao mấy trăm mét nhảy xuống, phỏng chừng dù mình lái xe thì miễn là Lucian còn nhúc nhích bình thường được thì mình không cách nào chạy trốn.
- Được rồi, tôi ở đây chờ lão tiên sinh!
Lucian mở cửa xe, bước ra ngoài, đến chỗ cửa sắt to lớn mà nặng nề, bỗng đấm mạnh vào cửa sắt.
Cửa sắt to lớn nặng nề như bị xe lửa đụng trúng, ván cửa bung ra từ cột xi măng bên cạnh, bay thẳng ra ngoài.
Lucian như bóng ma xông vào, một tay kéo lê cửa sắt to lớn nặng nề mà như nắm bong bóng lao nhanh vào lâu đài cổ, phát ra tiếng gầm như sấm nổ:
- Eric Sal, đi ra chịu chết!