Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1666 - Chương 1677: Năng Lực Tinh Thần Bùng Nổ

Chương 1677: Năng lực tinh thần bùng nổ
 

Là một bác sĩ, Tần Dương có chút kiến thức về chứng nhân cách phân liệt. Thông thường thì nhân cách khác nhau sẽ có ký ức khác biệt, tức là ký ức giữa các nhân cách bị vách tường ngăn cách, không cùng trí nhớ với nhau, sẽ không biết đối phương tồn tại.

Lucian nhân cách phụ chiếm cứ thân thể thì nắm rõ tất cả việc nhân cách chủ đã làm, tỏ vẻ coi khinh nhân cách chủ, răn dạy nhân cách chủ nhu nhược, điều này nói lên vách tường ký ức của hai nhân cách không vững chắc, tức là có trí nhớ giao nhau, biết sự tồn tại của đối phương.

Bây giờ hai nhân cách cùng xuất hiện, còn tranh cấp mãnh liệt, Tần Dương chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, thậm chí chưa nghe nói

bao giờ.

Chuyện này khiến người cực kỳ giật mình.

Tần Dương nhìn Lucian thống khổ vặn vẹo ôm đầu, biết hắn ta đang phải chịu thống khổ to lớn. Hai nhân cách với hai loại trí nhớ ở trong não cướp đoạt quyền khống chế thân thể, tạo gánh nặng siêu lớn cho bộ não con người.

Bộ não con người vô cùng yếu ớt, dù là người luyện thể cấp bậc Chí Tôn cũng không có bộ não cứng nhiều hơn người thường.

- Cậu nên đi tới nơi mình nên đi, hành vi của cậu là sai lầm, sẽ mang đến nguy hiểm cho gia tộc!

- Nguy hiểm? Ta giết người của gia tộc Sal thì sao? Bọn chúng có dám làm gì ta đâu? Bọn họ khi dễ mày yếu đuối, nếu mày giết chóc giống như tao thì bọn họ làm sao dám áp bức gia tộc Coleman!

- Cậu có thể giết bọn họ, chẳng lẽ bọn họ không dám giết người của gia tộc chúng ta sao? Cậu không lợi hại bằng Eric!

- Có lẽ tạo không mạnh bằng hắn nhưng tạo ác hơn hắn! Hắn muốn giết thì tạo chiều theo hắn, giết tới khi nào hắn cúi đầu mới thôi! Vì hưng thịnh của gia tộc, chết vài người có sao!

- Không, hành vi của cậu là sai lầm!

- Đồ hèn nhát như mày Có tư cách gì chỉ trích tạo!

- Tôi sẽ cướp lại quyền khống chế thân thể, tôi sẽ không để cậu tiếp tục làm xằng làm bậy!

- Dù mày cướp lại thân thể thì sao? Mày vẫn là người nhu nhược, mày có mặt mũi gì tồn tại tiếp? !

Nét mặt Lucian biến đổi, đôi khi chính nghĩa oán giận, đôi khi kiêu ngạo bá khí, giọng nói già nua đôn hậu và giọng kiêu ngạo bá đạo liên tục luân phiên, nghe rất kỳ dị.

Tần Dương đứng một bên nhìn cảnh này, tiềm thức lùi lại mấy bước, chuẩn bị tùy thời chạy trốn.

Mặc kệ hai nhân cách cãi CỌ thế nào thì chung quy là một cường giả Chí Tôn, nhân cách nào ra tay với mình đều khó mà ngăn cản.

Động tác thụt lùi của Tần Dương nháy mắt kinh động Lucian ôm đầu khắc khẩu. Lucian đột nhiên ngước đầu lên, Con mắt đỏ máu nhìn Tần Dương, trong mắt tràn ra sát khí đậm đặc.

- Muốn chạy? Đâu dễ vậy, nếu cậu không giết tên nhu nhược kia cho ta thì ta sẽ giết cậu trước!

Lucian đột nhiên đứng lên, ánh mắt khát máu nhìn Tần Dương, đột nhiên nâng lên tay phải.

Tần Dương cảm giác sau lưng dựng đứng lông tơ. Ôi mợ, đến lúc này rồi mà người này vẫn không quên người ngoài, không chịu bỏ qua mình vốn chẳng dính dáng gì với hắn ta.

Tần Dương tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết, thân thể đột nhiên chui vào rừng cây ở phía sau, nhanh như tia chớp.

- Muốn chạy?

Trong cổ họng Lucian phát ra tiếng trào phúng lạnh lùng, nhún chân nhảy người lên, như đạn pháo đuổi theo phương hướng Tần Dương bỏ chạy.

Tốc độ của Lucian rất nhanh, Tần Dương lập tức phát động Huyễn Ảnh bộ, biến mất tại chỗ. Lucian từ trên cao giáng xuống, đấm xuống vị trí Tần Dương từng đứng.

Bum!

Mặt đất nổ tung, cát bụi mù mịt, nền đất lún xuống. Động tĩnh tuy ầm ĩ, động tác vẫn hung mãnh nhưng kém hơn lúc đánh nhau với đám người Eric nhiều.

Lucian đánh hụt, nét mặt càng điên cuồng, một lần nữa lắc người đuổi theo Tần Dương, đấm vào đầu hắn.

Tần Dương lần thứ hai thi thố Huyễn Ảnh bộ, nắm tay của Lucian sượt qua mặt hắn. Nắm tay kèm theo gió rít như lưỡi dao bén cắt rách gò má Tần Dương, rạch một đường ngay ngắn, giọt máu chảy dọc gò má trượt xuống dưới.

Tần Dương bị thương, nhưng hắn không kinh sợ, ngược lại trong lòng dâng lên ngạc nhiên mừng rỡ.

Lucian yếu đi!

Thuật Bạo Linh!

Chắc chắn là tác dụng phụ của thuật Bạo Linh!

Mặc kệ là nhân cách chủ xuất hiện hay Lucian truy sát Tần Dương nhưng liên tục đánh hụt đều nói lên thực lực của hắn ta hạ thấp trên diện rộng, hơn nữa kiểm soát thân thể cũng bị trục trặc.

Nếu không vì vậy thì với thực lực Chí Tôn cảnh của Lucian làm sao Tần Dương trốn thoát nổi? Sợ rằng một đấm có thể đập nát bấy hắn

ta.

Có hy vọng chạy trốn rồi!

Lucian liên tục đánh hụt hai lần, con mắt càng đỏ thẫm, bỗng hét lớn một tiếng, thân hình đột nhiên tăng tốc, nháy mắt xuất hiện trước mặt Tần Dương, chặn đường chạy trốn của hắn.

Ánh mắt Tần Dương thay đổi, điều chỉnh phương hướng của Huyễn Ảnh bộ.

Lucian nhanh như tia chớp đuổi theo Tần Dương, vươn tay chộp cổ hắn. Lần này bàn tay của Lucian tràn ngập sức mạnh, nếu chộp trúng Cổ của Tần Dương thì không phải túm Cổ như lúc trước mà là trực tiếp vặn gãy Cổ hắn.

Lucian đột nhiên bạo phát khiến Tần Dương bất ngờ không kịp đề phòng.

Tần Dương không còn đường né, đành phải liều lĩnh bạt mạng phút cuối.

Tần Dương nhìn thẳng vào mắt Lucian, đột nhiên phát động đồng thuật, đôi mắt biến thành lỗ đen, năng lực tinh thần qua ánh mắt kết nối với tâm thần của Lucian. Tần Dương ngưng tụ tất cả năng lực tinh thần của mình hóa thành dao nhọn vô hình đâm về phía Lucian.

Mắt thấy bàn tay của Lucian sắp chạm vào cánh tay Tần Dương thì bỗng về mặt thay đổi, nét mặt nhăn nhóm thống khổ vô cùng, ngũ quan vì đau nhức mà vặn vẹo.

- Đừng tổn thương người khác!

Trong cổ họng của Lucian phát ra tiếng quát già nua mà dồn dập, hiển nhiên là giọng của nhân cách chủ Lucian. Vào phút mấu chốt này, nhân cách chủ mạnh mẽ xông ra, cưỡng bức tranh đoạt quyền kiểm soát thân thể, không cho nhân cách phụ tấn công Tần Dương.

Trong khi hai bên ở trong đấu tranh đoạt thì năng lực tinh thần của Tần Dương đột nhiên đánh sâu vào.

Năng lực tinh thần của ba bên va chạm trong não của Lucian, sau đó tựa như quả bom vô hình nổ tung.

Tay của Lucian đã bóp cổ Tần Dương nhưng rồi chợt khựng lại.

Bàn tay đặt hờ trên cổ Tần Dương, vẻ mặt trở nên vô cùng kỳ lạ, từ thống khổ dần biến thành bình tĩnh, mờ mịt, cuối cùng trống rỗng.

Miệng mũi Tần Dương chảy máu, nhưng năng lực tinh thần của hắn vẫn hùng dũng thông qua con mắt của Lucian đánh thẳng vào bộ

não.

Tay Lucian từ từ hạ xuống, vẻ mặt mờ mịt nhìn mắt Tần Dương, không có mê man, mê muội, chỉ có trống rỗng vô tận.
Bình Luận (0)
Comment