Chương 1678: Nhận một Chí Tôn làm đàn em?
Vào phút sống chết, Tần Dương không dám thả lỏng chút nào.
Nhìn Lucian ngừng động tác nhưng Tần Dương vẫn điên cuồng phóng thích năng lực tinh thần đánh sâu vào não của Lucian, dùng giọng nói trầm thấp tràn ngập Cổ hoặc thôi miên.
- Lucian, tôi đứng trước mặt ông là Tần Dương, là chủ nhân của ông, ông phải làm theo bất cứ mệnh lệnh gì của Tần Dương, không thể làm trái, càng không được tổn thương Tân Dương. Nhớ kỹ, tôi là chủ nhân của ông, ông phải nghe theo lệnh của tôi, không thể tổn thương tôi.
Tần Dương không dám thả lỏng, lặp đi lặp lại thôi miên Lucian.
Mới đầu đôi mắt Lucian trống rỗng, dường như không có linh hồn, nhưng Tần Dương thôi miên lâu, trong mắt Lucian có ánh sáng, hơi kỳ dị, dần tràn ngập tôn kính nhìn Tần Dương đứng trước mặt mình.
Thi thố đồng thuật cực kỳ hao phí năng lực tinh thần, Tần Dương vì mạng sống nên đã dốc hết sức thi thố đồng thuật, hao phí năng lực tinh thần hoàn toàn vượt qua trạng thái bình thường. Sau khi liên tục thôi miên mấy lần thì Tần Dương không chống đỡ nổi nữa, trước
mắt tối đen, ngất xỉu.
Tần Dương không rõ mình xỉu bao lâu, khi lần thứ hai bị tiếng chim hót bừng tỉnh, từ từ mở mắt ra thì thấy trời đã sáng rõ, mặt trời treo
phương đông tỏa ánh sáng ấm áp.
Đầu óc Tần Dương hỗn độn, bản năng tự hỏi ba câu.
Tôi là ai?
Tôi ở đâu?
Tôi đang làm gì?
Ngây người vài giây sau đầu óc Tần Dương dần rõ ràng, nhớ lại chuyện phát sinh lúc trước.
Lucian!
Tần Dương giật bắn người, từ từ ngồi dậy từ dưới đất, quay đầu nhìn một cái, trông thấy Lucian ngồi dưới gốc cây to ở bên cạnh, đôi mắt trống rỗng nhìn mình, không nhúc nhích, tựa như tượng đá không có linh hồn.
Trông thấy Tần Dương ngồi dậy, đôi mắt trống rỗng lóe tia sáng, Lucian đứng lên nói với Tần Dương:
- Chủ nhân tỉnh rồi, ta đói quá.
Tần Dương từ giữ vẻ mặt đề phòng đến cứng ngắc, nghệch mặt ra.
Lucian gọi mình là chủ nhân?
Trong đầu Tần Dương nhớ lại lúc trước Lucian muốn giết mình, vì mạng sống nên vào phút không còn đường tránh né mình đã dùng đồng thuật phát động đánh sâu vào tinh thần của Lucian, liều mạng thôi miên hắn, cuối cùng mình bị cạn kiệt năng lực tinh thần ngất
xiu.
Ông ta gọi mình là chủ nhân?
Mình thành công thôi miên?
Tần Dương mừng hớn hở, nhưng vẫn không yên lòng, Lucian dù gì là cường giả Chí Tôn, năng lực ý chí và tinh thần đều vô cùng mạnh mẽ, huống chi còn có nhân cách phụ khát máu cuồng bạo.
Tân Dương cẩn thận hỏi:
- Ông là ai?
Đôi mắt Lucian trống rỗng trả lời:
- Lucian.
Tần Dương hỏi tới:
- Lucian là tên của ông, còn họ là gì?
Lucian lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt trả lời:
- Không biết, ta chỉ biết mình tên Lucian.
Mắt Tần Dương lộ tia ngạc nhiên, Lucian quên luôn họ của bản thân?
Chuyện gì đây?
Dù mình thi thố đồng thuật thành công thôi miên Lucian cũng chỉ bắt Lucian không tổn thương mình, vâng theo mệnh lệnh của mình, xem mình là chủ nhân chứ không bắt Lucian quên luôn cả họ.
Việc này kỳ lạ!
Tần Dương hỏi kỹ Lucian hơn:
- Vậy ông biết cha mẹ của mình là ai không?
Lucian lắc đầu.
- Có nhớ mình ngụ ở đâu không?
Lucian tiếp tục lắc đầu.
- Trừ tôi ra thì ông còn nhớ ai không? Người thân, bạn bè hoặc bất cứ ai trong trí nhớ của ông?
Lucian vẫn nhìn Tần Dương bằng cặp mắt trống rỗng:
- Ta chỉ nhớ chủ nhân, còn lại không nhớ gì cả. Ta phải nghe lời chủ nhân, không thể tổn thương chủ nhân.
Nét mặt của Tần Dương kỳ dị, tiếp tục hỏi Lucian kỹ càng tỉ mỉ, qua khoảng nửa tiếng, trong đó bao gồm nhiều kiểm tra.
Khi Tần Dương rốt cuộc ngừng hỏi và kiểm tra thì vẻ mặt của hắn đã trở nên kỳ lạ.
Lucian hoàn toàn mất trí nhớ.
Không, hình dung Lucian bằng từ mất trí nhớ thì không chính xác, vì đã không thể miêu tả Lucian bằng từ ngữ bình thường.
Người bình thường mất trí nhớ sẽ chỉ mất ký ức một đoạn sinh hoạt quá khứ, nhưng chỉ số thông minh còn đó, Lucian thì mất luôn trí
thông minh.
Lucian lúc này tựa như con nít ba tuổi, hoàn toàn không nhớ bất cứ chuyện gì trong hôm qua, trí lực cũng giảm xuống, dùng từ ngớ ngẩn để hình dung cũng không đủ.
Tần Dương hỏi han và kiểm tra tỉ mỉ, cuối cùng được kết quả là đầu óc của Lucian đã bị hỏng.
Tần Dương phỏng đoán nguyên nhân đại khái khiến Lucian biến thành như vậy là vì vào phút then chốt định giết mình thì nhân cách chủ đi ra ngăn cản nhân cách phụ giết người, hai nhân cách xung đột và va chạm kịch liệt trong não, vừa lúc khi đó mình phát động công kích năng lực tinh thần với Lucian, ba bên va chạm khiến bộ não của hắn ta không chịu nổi đã nổ tung.
Hình dung đơn giản một chút là bộ não của Lucian tựa như cầu chì hạn chế dòng điện, lúc trước đủ sức chứa một điện khí (nhân cách
chủ) sử dụng hết công suất, giờ bỗng nhiên có đến hai điện khí (nhân cách chủ và nhân cách phụ) hoạt động hết công suất, cộng thêm một dòng điện cực mạnh chớp mắt chạy vào (năng lực tinh thần của Tần Dương đánh sâu vào), tổng lượng điện của cả ba cộng lại vượt
trên rất nhiều so với mức giới hạn cao nhất của cầu chì, thế là bị cháy cầu chì.
Lucian là cầu chì bị dòng điện vượt mức đốt cháy, đầu óc đã bị đốt hỏng, thành một mảnh trống rỗng.
Nhân cách chủ hay nhân cách phụ đều bị đốt sạch, biến mất.
Nếu khi ấy Tần Dương không dùng đồng thuật thôi miên thì có lẽ Lucian sẽ hoàn toàn thành đồ ngốc, lúc ấy hắn liều mạng lặp đi lặp lại thôi miên, rót vào tư tưởng cho Lucian, để lại bóng dáng của hắn sâu trong não rỗng của Lucian, lời hắn ám thị như xăm vào sâu trong linh hồn của Lucian, trở thành chuyện duy nhất có thể nhớ.
- Chủ nhân, ta đói.
Lucian ôm bụng, bĩu môi, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Tần Dương, nét mặt tràn ngập khẩn cầu.
Lucian tóc bạc phơ nhưng dùng giọng điệu và thái độ của con nít ba tuổi nhìn Tần Dương, trái ngược mãnh liệt làm hắn ngây người.
Tần Dương chỉ hướng gốc cây to cần mấy người mới ôm hết ở gần đó:
- Lucian, ông thử đấm mạnh hết sức xem có thể đánh gãy cây kia không.
Lucian ngoan ngoãn xông lên, tốc độ nhanh như tia chớp, đầm thật mạnh vào cây to.
Ram!
Cây to mấy người ôm rắc một tiếng gãy ngang, ầm ầm ngã xuống.
Tần Dương nhìn trân trân cây to ngã dưới đất, quay đầu nhìn Lucian bình thản như chỉ làm một việc vặt vãnh, hắn nuốt nước miếng.
Chuyện gì đây?
Không lẽ mình thu một cường giả Chí Tôn làm đàn em?