Chương 1679: Dẫn ông ta cùng về Trung Quốc?
Lâu đài cổ của gia tộc Sal.
Tư Đồ Hương ngồi trên Cỏ, cau mày, trên mặt tràn ngập lo lắng và lo âu.
Dương Hạo Nhiên và Miêu Kiếm Cung đã trở lại, bọn họ lùng sục suốt nửa đêm nhưng vẫn bị vuột mất mục tiêu.
Lucian bắt đi Tần Dương chạy vào rừng sâu, cộng thêm lúc ấy đang là buổi tối, rất khó nhìn rõ quỹ tích hành động của đối phương, dù sao Lucian không phải đi từng bước dưới đất mà là nhảy một phát ra xa, nhảy ba, năm lần là không biết đi đâu luôn.
Lúc trước Lucian bắt cóc Tần Dương nhưng không giết hắn, có lẽ vì mục đích nào đó. Nhưng lần này Lucian liều mạng với ba cường giả Chí Tôn, còn bị thương, thế tất sẽ hoàn toàn chọc giận hắn, còn sẽ nhẹ tay với Tần Dương hay không?
Tư Đồ Hương nhớ lại chuyện đêm qua, hơi oán trách Miêu Kiếm Cung.
Chúng ta đến cứu Tần Dương, cứu được hắn, bảo vệ hắn là được rồi.
Nhưng ông nhiều chuyện đi khiêu chiến với người ta, chọc người ta nổi điên một hơi đánh lui từng người, tiếp theo thuận thế lần thứ hai bắt đi Tần Dương, chắc hẳn trong lòng hắn tràn ngập tuyệt vọng.
Mắt thấy sắp được cứu, đang vui vẻ, còn chưa vui được hai phút thì lại rơi vào tay của Lucian, thay đổi lớn như thế sẽ khiến người nổi
điện.
Lần này Tần Dương có thể chạy thoát bàn tay ma ấy không?
Hắn sẽ chết chứ?
Tư Đồ Hương là ẩn thị của Tần Dương nhưng vừa là đàn bà của hắn, Cô xem hắn là chủ nhân, là người đàn ông của mình, là cột trụ tinh thần, giờ Tần Dương rơi vào tình trạng chín chết một sống, hỏi sao cô không lo lắng cho được?
Hai ngày nay Tư Đồ Hương hầu như không chợp mắt, gương mặt tinh xảo xinh đẹp trở nên hơi tiều tụy, có quần thâm dưới mắt, trong mắt có tơ máu.
Mặt trời đã mọc, Tư Đồ Hương ngồi trên bãi cỏ đằng trước lâu đài cổ, thẫn thờ nhìn phương xa, ánh mắt mơ hồ, dường như linh hồn đã tan biến, chỉ còn lại thể xác.
Không biết ngồi bao lâu, trong tầm nhìn của Tư Đồ Hương bỗng nhiên xuất hiện một đốm đen.
Đốm đen xuất hiện trong rừng sâu phía xa, đốm đen di chuyển với tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã đến bìa rừng, nhìn phương hướng đốm đen di động thì đang hướng về lâu đài cổ.
Tư Đồ Hương lên tinh thần, đứng bật dậy, xoe tròn mắt nhìn chằm chằm đốm đen dần to ra.
Đốm đen càng gần hơn, Tư Đồ Hương đã nhận ra đó là một người.
Trái tim của Tư Đồ Hương đập nhanh, nhìn phương thức di động và tốc độ cao của đốm đen thì cô đoán được người đó là ai.
Lucian biến mất vào đêm qua!
Lucian lại trở về!
Còn Tần Dương đâu?
Lucian đi tay không, chẳng túm cổ Tần Dương như lúc trước. Tư Đồ Hương nhìn rõ ràng tư thế
của Lucian, cô hít thở dồn dập, trái tim như bị bàn tay vô hình bóp chặt.
Lucian di chuyển nhanh như tia chớp, mỗi lần xê dịch là khoảng cách dài, đường dốc Sơn Cốc đều bị nhảy qua, rất nhanh đến bên dưới sườn dốc đằng trước lâu đài cổ.
Lucian đến báo thù?
Dường như Lucian phát hiện Tư Đồ Hương, hơi tạm dừng, xông về phía cô.
Tư Đồ Hương chớp chớp mắt, không hề cuống cuồng trốn vào lâu đài cổ mà đứng yên tại chỗ chờ Lucian đến.
Tư Đồ Hương muốn hỏi Lucian rằng đã làm gì Tần Dương, có phải Tần Dương đã chết rồi?
Nếu Lucian đã giết Tần Dương thì hắn ta thế tất không ngại giết thêm mình, vậy thì... chết cũng chẳng sao, chuyện báo thù có Miêu Kiếm Cung và Dương Hạo Nhiên lo, không cần mình, mình có thể theo Tần Dương xuống lòng đất.
Nếu thật sự có âm tào địa phủ thì liệu mình còn có thể đuổi theo Tần Dương, gặp lại hắn ở lòng đất hay không?
Lucian bắn lên, xông thẳng lên đồi, rồi như đạn pháo nặng nề đáp xuống trước mặt Tư Đồ Hương.
Tư Đồ Hương cắn chặt răng, đang chuẩn bị quát hỏi Lucian bỗng có một cái đầu thò ra từ sau lưng thân hình cao lớn kia, cười tủm tỉm
nhìn Tư Đồ Hương:
- Hương Hương, cô ở đây làm gì, chờ tôi sao?
Tư Đồ Hương nhìn gương mặt tươi cười quen thuộc kia, ánh mắt khiếp sợ, trên mặt tràn đầy khó tin. Trong khoảnh khắc này, Tư Đồ Hương như đang ở trong mơ.
Tần Dương!
- Chủ nhân, anh không chết!
Tần Dương vỗ vai Lucian, hắn ta thả lỏng tay đỡ Tần Dương. Hắn nhảy xuống dưới Lucian, đi tới trước mặt Tư Đồ Hương, nhìn kiểu tóc của cô hơi rối, gương mặt hốc hác, tơ máu trong mắt, lòng hắn đau nhói, không nói nhiều, trực tiếp ôm chầm Tư Đồ Hương.
- Làm cô lo lắng rồi, không sao, đều đã qua.
Tư Đồ Hương cảm thụ vòng tay ấm áp của Tần Dương, cảm thụ hơi thở quen thuộc trên người hắn, rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo lại, dây thần kinh luôn căng thẳng hoàn toàn chùng xuống.
Tư Đồ Hương liếc nhanh Lucian như người khổng lồ đứng một bên, phát hiện mắt của hắn ta mờ mịt mà trống rỗng, đang dùng ánh mắt kỳ lạ quan sát mình, trong mắt lóe tia tò mò.
Nét mặt gì thế này?
Tư Đồ Hương giãy khỏi vòng tay Tần Dương, tò mò hỏi:
- Có chuyện gì? Ông ta...
Tần Dương mỉm cười nói:
- Tình huống hơi phức tạp, nhưng nói một câu khái quát kết quả thì là tôi bây giờ thành chủ nhân của ông ta, ông ta là người hầu của tôi, nghe lệnh tôi.
Tư Đồ Hương mở to mắt, khó tin nhìn Tần Dương:
- Người hầu? Nghe theo lệnh của anh?
Khóe môi Tần Dương nhếch cao nở nụ cười kỳ lạ:
- Đúng rồi, rất khó tin phải không? Ban đầu tôi cũng có nét mặt giống như cô, nhưng đây là sự thật. Tất cả trí nhớ của ông ta đều bị hủy, hiện tại chỉ nhận được tôi, nhớ tôi, nghe lời của tôi.
Tư Đồ Hương quay đầu nhìn Tần Dương. Lucian nghe thấy lời hắn nói, ánh mắt vẫn mờ mịt, cười khẽ nói:
- Ta là Lucian, nghe theo lời chủ nhân, ai khi dễ chủ nhân là ta sẽ đánh dẹp tên đó.
Tư Đồ Hương cảm giác có sấm đánh trong óc, chuyện gì thế này? Không thể nào!
Lucian là cường giả Chí Tôn!
Lúc trước Lucian thức tỉnh nhân cách phụ, nổi điên giết chóc lung tung mà sao bây giờ thành ra thế này?
Tần Dương kéo tay Tư Đồ Hương lại, cười híp mắt quay đầu nói với Lucian:
- Cô ấy tên Tư Đồ Hương, cũng là người hầu của tôi, sau này ông phải nghe lời của cô ấy, Cô ấy sẽ cho ông nhiều thức ăn ngon.
Mắt Lucian sáng rực nói:
- Ăn ngon, được, ta sẽ nghe lời!
Tư Đồ Hương nghe giọng điệu ấu trĩ của Lucian thì bối rối không biết nên ứng đối thế nào, sau đó giật bắn người, Tần Dương mới nói
cái gì?
Về sau?
Tư Đồ Hương khiếp sợ quay đầu nhìn Tần Dương:
- Chủ nhân, anh định mang theo ông ta về Trung Quốc?
Tần Dương chớp chớp mắt, cười toe nói:
- Đúng rồi, thấy ý tưởng của tôi thế nào?