Chương 1680: Ông có lấy đâu ra tự tin mà dám hô to gọi nhỏ với tôi?
Lucian xuất hiện gây động tĩnh kinh động người trong lâu đài cổ, Eric, Dương Hạo Nhiên và Miêu Kiếm Cung lao ra khỏi lâu đài ngay.
Sắc mặt Miêu Kiếm Cung lạnh băng, tìm hơn nửa đêm không có bất cứ kết quả nào, về sống chết an toàn của Tần Dương thì Miêu Kiếm Cung đã nghiêng hướng kết quả bi quan, đó là hắn đã bị Lucian giết chết.
Trông thấy Lucian một lần nữa quay lại, trong lòng Miêu Kiếm Cung tràn đầy sát khí.
Miêu Kiếm Cung vốn không phải người có tính cách dịu dàng, nếu không thì đã chẳng quậy tan tành trong Nhật Bản, sẽ không bị nhiều
người thù địch như vậy.
Khi Miêu Kiếm Cung lao ra lâu đài cổ, trông thấy Tần Dương cười tươi rói đứng đằng trước Lucian thì hắn ta dừng bước chân.
Chuyện gì thế này?
Miêu Kiếm Cung liếc hướng Lucian, lập tức phát hiện Lucian khác lạ.
Miêu Kiếm Cung cau mày, chạy nhanh đến bên cạnh Tần Dương, đứng giữa hắn và Lucian, ánh mắt đề phòng nhìn Lucian.
- Tần Dương, con không sao chứ?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Không sao thưa sư Công, phiền phức giữa con và Lucian đã giải quyết, bây giờ ông ta nghe lời của con, nhưng tiếp theo có lẽ còn cần giải quyết một rắc rối.
- Hắn nghe lời con?
Miêu Kiếm Cung đã phát hiện Lucian kỳ kỳ, bọn họ đứng trước mặt hắn ta nhưng hắn ta không có phản ứng gì, ánh mắt trống rỗng quan sát bọn họ, trong mắt lộ tia tò mò như con nít.
- Lão Dương, sự công, hai người theo con qua đây.
Tần Dương kêu Dương Hạo Nhiên, Miêu Kiếm Cung qua một bên, dùng lời nói đơn giản nhất kể lại chuyện phát sinh vào đêm qua.
Biểu cảm trên mặt Dương Hạo Nhiên và Miêu Kiếm Cung tràn ngập khiếp sợ và khó tin, hai người không ngờ sẽ phát sinh sự tình ly kỳ
như vậy.
- Sư công, con định mang theo Lucian về Trung Quốc, dù sao hiện tại ông ta chỉ nghe lời của con, lúc trước hành con nhiều như thế, hiện giờ ông ta nên bán sức bồi thường cho con, dù sao hại con suýt mất mạng.
Dương Hạo Nhiên nhíu mày nói:
- Lucian là trụ cột tinh thần của gia tộc Coleman, e rằng gia tộc Coleman sẽ không đồng ý để con dẫn người đi.
Tần Dương cười gian nói:
- Bọn họ không dám phản đối.
Dương Hạo Nhiên tò mò hỏi:
- Tại sao?
Tần Dương nhìn lướt qua phía xa, đại trưởng lão Harry vẻ mặt lo lắng đứng bên cạnh Lucian, hắn nhỏ giọng nói:
- Lucian hiện tại không nhớ mình là ai, cũng không biết gia tộc Coleman, nếu người gia tộc Coleman không cho con mang Lucian đi thì Con sẽ mệnh lệnh ông ta giết người của họ. Lão Dương nói xem người gia tộc Coleman sẽ chịu nổi không?
Dương Hạo Nhiên mở to mắt, giây sau cười gượng nói:
- Đúng là bọn họ không chịu nổi, phương pháp này của con dùng rất tốt, cũng rất độc.
Tần Dương nhún vai:
- Xem thái độ của họ thế nào đã, nếu hợp tác tốt thì lỡ gia tộc của họ gặp chuyện, con có thể cho Lucian trở về hỗ trợ, nếu thái độ cương quyết, vậy bọn họ sẽ không được gì.
Dương Hạo Nhiên khẽ thở dài:
- Ta lớn đầu như vậy nhưng lần đầu tiên gặp được chuyện thế này, đúng là thế giới to lớn không có gì là không thể xảy ra.
Miêu Kiếm Cung cười khẩy nói:
- Hắn muốn giết Tần Dương nhưng không thành công, vậy thì dùng nửa đời sau trả lại. Gia tộc Coleman vốn muốn dựa vào Lucian chống đỡ, mất Lucian mà bọn họ còn dám chống đối, lên tiếng thì ta không ngại cho họ một bài học nhớ đời. Không nói đến chúng ta, có Eric đang chờ.
Tần Dương cười cười:
- Đúng vậy, hai gia tộc khác luôn áp bức gia tộc Coleman, hiện giờ bọn họ mất đi trụ cột Lucian, không nói đến con sẽ xui khiến Lucian đối phó với họ, chỉ cần chúng ta khoanh tay đứng nhìn cũng đủ khiến họ không chịu nổi. Đi nào, vừa lúc đại trưởng lão Harry có mặt ở đây, chúng ta nói chuyện với họ.
Tần Dương quay về bên cạnh Lucian, chưa nói gì Harry đã lại gần, sốt ruột hỏi:
- Tần tiên sinh, lão tổ Lucian bị sao vậy? Tại sao hoàn toàn không biết tôi? Không có phản ứng gì?
Khóe môi Tần Dương cong lên, giọng điệu bình tĩnh trả lời:
- Hai nhân cách của ông ấy cùng xuất hiện, tranh đoạt quyền kiểm soát thân thể, sau đó đầu óc không chịu nổi gánh nặng nên đã cháy hỏng. Khi ấy ông ta định giết tôi, tôi dùng đồng thuật đánh trả, sau đó ông ta thành ra như vậy.
Harry muốn nói gì nhưng Lucian xen lời:
- Chủ nhân, ta đói quá, muốn ăn.
Tần Dương cười cười, chưa trả lời nhưng Eric và Harry đều thay đổi sắc mặt. Vẻ mặt Eric tràn ngập khiếp sợ và khó tin, bên Harry thì khó che giấu xấu hổ.
Lão tổ của gia tộc Coleman mà gọi Tần Dương là chủ nhân!
Sao có thể như vậy?
Sắc mặt Harry cứng ngắc, giọng cũng lạnh xuống:
- Tần tiên sinh, chuyện này là sao? Tần tiên sinh đã làm gì lão tổ?
Tần Dương xòe hai tay, vẻ mặt vô tội nói:
- Tôi vừa nói xong, ông ta muốn giết tôi, tôi đánh trả, sau đó hai nhân cách của ông ta cướp đoạt quyền kiểm soát thân thể, đầu óc không chịu nổi gánh nặng nên đốt cháy, trống rỗng. Vừa lúc khi ấy tôi đang phản kích thôi miên, ông ta bị thôi miên, tôi là chủ nhân của ông ta, không cho phép tổn thương chủ nhân. Rồi tôi ngất xỉu, khi tỉnh lại đã thành như vậy.
Harry nổi giận đùng đùng nói:
- Tần tiên sinh, sao cậu có thể thôi miên lão tổ thành người hầu của cậu, nhận cậu làm chủ? Cậu phải giải trừ thôi miên cho lão tổ ngay!
Sắc mặt của Tần Dương dần lạnh lùng nói:
- Harry tiên sinh, xem ra ông còn chưa rõ ràng tình huống trước mắt.
Harry tức giận trừng Tần Dương:
- Cậu muốn nói cái gì?
Tần Dương lại gần Harry hơn, giọng ác nghiệt nói:
- Lucian muốn giết tôi thì tự nhiên tôi phải phản kích, ông ta không giết được tôi thì phải chịu đựng hậu quả, tại sao tôi sẽ giải trừ thôi miên cho ông ta? Hiện giờ ông ta chỉ nghe lời của tôi, nhận biết tôi, tôi kêu ông ta làm cái gì thì làm cái đó, ông có chỗ dựa nào mà dám nói chuyện với tôi bằng thái độ như thế? Có tin là tôi kêu ông ta tự mình diệt hết gia tộc Coleman các người không?
Harry ngây người, giây sau sắc mặt xanh mét.
Eric ở bên cạnh nghe được lời này thì cười phá lên:
- Ha ha ha! Đây là chuyện ly kỳ nhất mà ta từng thấy trong đời, cái tên Lucian cuồng vọng tự đại, tưởng mình ghê gớm lắm, kết quả bị lật thuyền trong mương, cười bể bụng rồi!
Harry rất qua kẽ răng:
- Bây giờ lão tổ đã ra nông nỗi này, Tần tiên sinh định xử lý lão tổ như thế nào?
Tần Dương lạnh lùng nói:
- Ông không nghe ông ta kêu tôi là chủ nhân sao? Đã là người hầu của tôi thì tự nhiên phải đi với tôi, tôi về Trung Quốc, ông ta đương nhiên cũng sẽ về Trung Quốc theo.
Harry tái mặt nói:
- Không, cậu không thể làm như vậy! Lão tổ là người của gia tộc Coleman chúng tôi, dù đã ra nông nỗi này cũng không thể đi Trung Quốc với cậu!
Tần Dương cười nhạt:
- E rằng ông ngồi ở trên cao quá lâu nên không thấy rõ thế cục, hiện tại nơi này có mấy cường giả Chí Tôn? Bốn người! Bốn người này đều có thể trở thành kẻ địch của gia tộc Coleman, hiện tại gia tộc Coleman các người có bao nhiêu cường giả Chí Tôn? Không có một người! Tôi thiệt tình không hiểu ông lấy đâu ra tự tin mà hô lớn gọi nhỏ với tôi? Lúc này lẽ ra các người nên xuống giọng năn nỉ tôi mới đúng chứ?