Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1680 - Chương 1691: Cao Thủ Hội Tụ

Chương 1691: Cao thủ hội tụ
 

Thành viên đoàn tu hành Trung Quốc trẻ tuổi tham gia thi đấu giao lưu ghi danh ở một khách sạn cấp sao, một mình Tần Dương xách theo túi du lịch của mình đi vào khách sạn liền nhìn thấy một bảng thông báo tạm thời, trên đó viết "Khu vực báo danh đoàn thanh niên giao lưu tới nước Anh", mặt sau bảng thông báo tạm thời là một bàn làm việc với hai nhân viên phục vụ.

Tần Dương bước tới, đứng lại, còn chưa mở miệng, cặp mắt của một người đàn ông trẻ tuổi đã tỏa sáng nói:

- Tần Dương! Anh... anh là Tần tiên sinh phải không?

Tần Dương cười ha ha:

- Là tôi... Báo danh ở đây phải không?

Người đàn ông trẻ tuổi nhiệt tình đánh một dấu lên bảng danh sách đối chiếu với tên của Tần Dương, sau đó đặt một cái gói to đã được bọc sẵn trước mặt Tần Dương, đẩy tới trước mặt Tần Dương.

- Tần tiên sinh, tôi là fan hâm mộ của anh... Anh ký tên ở đây là được rồi, trong đây có lịch trình hoạt động cùng với danh sách nhân viên có liên quan.

Tần Dương cầm bút lên ký tên, mỉm cười nói:

- Cảm ơn... Có danh sách tuyển thủ tham gia lần này không?

- Có, phòng đã được phân xong, anh cầm theo chứng minh thư tới quầy lễ tân là có thể làm thủ tục vào ở được rồi.

- Được!

Ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi kia nóng bỏng nhìn Tần Dương:

- Tần tiên sinh, tôi là Trâu Bình nhân viên của hoạt động giao lưu trao đổi lần này, tôi sẽ phục vụ mọi người trong suốt khoảng thời gian này, nếu như Tần tiên sinh có vấn đề gì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.

- Được, vậy khoảng thời gian tiếp theo đây làm phiền anh rồi!

Trâu Bình thấy thái độ của Tần Dương hiền hòa như vậy, không hề có dáng vẻ kiêu ngạo, trong lòng càng khâm phục hơn:

- Chuyện của Tần tiên sinh ở Hàn Quốc, Nhật Bản tôi đều đã theo dõi chú ý cả quá trình, nhưng chỉ có thể xem qua truyền hình trực tiếp trên mạng, cảm thấy rất tiếc vì không thể ở bên cạnh cổ vũ cho Tần tiên sinh, lần này có thể ở gần Tần tiên sinh, còn cùng đoàn tranh quang cho quốc gia, tôi thật sự rất hưng phấn. Tần tiên sinh, tôi sẽ luôn cổ vũ cho anh!

Tần Dương nhìn thấy dáng vẻ vô cùng kích động của Trâu Bình, không kiềm chế được cười nói:

- Lần so tài này đều là cao thủ, có thể có không ít người lợi hại hơn so với tôi...

Trâu Bình lắc đầu, ánh mắt sùng bái nhìn Tần Dương:

- Bọn họ không giống... Tôi là người hâm mộ của anh, là loại bướng bỉnh đấy!

Tần Dương không ngờ tới nơi này còn có thể gặp được fan hâm mộ, hơn nữa còn là fan cứng.

- Được, cảm ơn sự ủng hộ của anh, hi vọng lần này sẽ không khiến anh thất vọng!

Trâu Bình kích động, nói:

- Không đâu, tôi rất mong chờ đấy.

Có hơi áp lực rồi đây.

Tần Dương thầm nhủ trong lòng một tiếng, cười nói:

- Được, tôi sẽ gắng hết sức, gặp lại sau.

Tần Dương cầm theo thẻ phòng, trở vào phòng, thấy thời gian còn sớm liền tắm rửa, thay một bộ quần áo rộng rãi trước, sau đó lấy một xấp tài liệu từ trong túi, lật một cái xem xấp lịch trình của các tuyển thủ tham dự trong tay.

Tần Dương nhìn lướt qua danh sách, sau đó nhìn thấy được một cái tên quen thuộc.

Triệu Thanh Long, Vân Bạch Linh, Trần Hầu.

Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh được gọi là song kiêu, là nhân vật đứng đầu trong đám thanh niên thời đại này, trước đó Đoan Mộc Phong cũng đã nói hai người họ là nhân vật đã được quyết định chính thức, nhưng Tần Dương không ngờ có thể gặp được Trần Hầu.

Trần Hầu là người Trần gia ở Mi Châu - Tứ Xuyên, trước kia từng có quan hệ yêu đương với Long Viên Viên, sau đó chia tay, nhưng Trần Hầu còn dưa dứt tình cảm với Long Viên Viên, quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt, giống như có thể nối lại tình xưa bất cứ lúc nào.

Con người Trần Hầu bên ngoài hào phóng, khi trò chuyện với đám Tần Dương, Long Thất đều rất vui vẻ, mặc dù thời gian quen biết không lâu, không tính là bạn bè tri kỉ, nhưng quan hệ cũng coi như là người bạn không tồi.

Tần Dương lại xem những cái tên khác, danh sách có mười tên tuyển thủ, nhưng đoàn dự thi tổng cộng có thể có tới mười lăm cái tên, Tần Dương liền cân nhắc xem có lẽ còn có thể bổ sung năm cái tên, dù sao ai cũng không nói chính xác được ở nơi so tài sẽ không xảy ra tình huống khác.

Trừ ba cái tên quen thuộc này ra, những người khác Tần Dương không nhận ra. Tần Dương lập tức cảm thán Trung Quốc nhiều anh tài, lần đại hội liên minh trước không xuất hiện mấy người có thực lực mạnh, ví dụ như đám người Hoàng Đường, Long Thất.

Điều này không phải có ý là tuyển thủ tham gia lần giao lưu này không mạnh, chỉ có thể nói là cao thủ trẻ tuổi tham gia đại hội liên minh thật ra cũng không đầy đủ, nói cách khác là có rất nhiều người không tham dự đại hội, hoặc có tham gia nhưng không tham dự thi đấu.

Ví dụ như Tần Dương.

Lúc trước Tần Dương ôm tâm thái tăng kiến thức tham gia đại hội liên minh, hắn cũng không tham gia tổ thi đấu của lớp trẻ kia. Nhưng lần này Đoan Mộc Phong tìm tới Tần Dương, chắc hẳn thực lực của những tuyển thủ khác tuyệt đối không yếu, dù sao Trung Quốc đất rộng của nhiều, tinh anh tu hành có rất nhiều, nhân tài xuất hiện lớp lớp.

Tổ thanh niên đại hội liên minh là tranh đấu trong nước, mà lần này là thi đấu giao lưu giữa các quốc gia, đại diện cho mặt mũi và vinh dự của quốc gia, đương nhiên người xuất hiện phải càng là tinh anh trong lớp tinh anh rồi.

Tần Dương nhìn lướt qua lịch trình, sáu giờ tối có buổi dạ tiệc ở tầng ba, là một buổi liên hoan dành cho các thành phần tới tham gia, coi như là một buổi gặp gỡ quen biết. Ngày hôm sau mọi người sẽ cùng hội tụ thành đoàn cùng bay tới New York.

Tần Dương dựa lên giường, cầm di động trò chuyện, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

Tần Dương cảm thấy có chút kỳ lạ, chẳng lẽ là nhân viên phục vụ?

Tần Dương tiến tới mở cửa phòng, nhìn thấy người đàn ông trước cửa, trên gương mặt lập tức xuất hiện nụ cười mỉm.

- Trần Hầu!

Trần Hầu cười khà khà, cất bước tiến sát tới cửa phòng, vươn tay đấm Tần Dương một quyền:

- Tôi đã đoán được anh hẳn đã đến, đến tìm anh nịnh nọt đây.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Vừa tới một lúc thôi, vào đi.

Trần Hầu tiến vào trong phòng, ngồi xuống, Tần Dương lấy ấm nước, tráng rửa sạch sẽ, sau đó đun một ấm nước, xé mở hai túi trà lọc, bỏ vào trong cốc thủy tinh.

Trần Hầu nhìn Tần Dương nấu nước, pha trà, cười nói:

- Lần trước từ biệt rồi lại gặp lại, anh đã là thần tượng toàn dân, thay đổi thế này thật sự quá lớn rồi.

Tần Dương bật cười ha ha nói:

- Anh đặc biệt chạy tới đây chính vì để trêu chọc tôi sao?

Bản thân Trần Hầu cũng vui vẻ nói:

- Tôi đây không phải đang trêu chọc, mà là nói sự thật. Sự kiện ở Nhật Bản lần đó vì có việc quan trọng nên tôi không qua đó được, lần này anh phải phát huy thật tốt, để cho tôi được mở rộng tầm mắt đấy.

Tần Dương pha trò:

- Lời này của anh cũng nên nói với Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh ấy, một Đại Thành mới lên Thiên Nhân hai mươi lăm như tôi chỉ ngồi một góc thôi.

Trần Hầu bĩu môi nói:

- Thôi đi, đến cả người tu hành Thiên Nhân đỉnh phong cắn thuốc cũng không phải đối thủ của anh, anh còn giả mạo người mới gì. Anh quét ngang cảnh giới Thiên Nhân cả Nhật Bản, chính là khiến người khác không dám khinh thường. Đừng nói là chính chúng tôi, tôi nghĩ phía nước Mỹ chắc chắn cũng rất xem trọng anh đấy.

Tần Dương cười ha ha, bỗng nhiên biểu lộ vẻ mặt nghiêm túc, hỏi:

- Anh là con cháu nhà quan chức, hiểu nhiều hơn giới người tu hành, vậy lần này trong đoàn tuyển thủ tham dự có thực lực Siêu Phàm không?

Trần Hầu thể hiện vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Tần Dương:

- Có, anh không biết?

Tần Dương hơi sững sờ:

- Không biết, tôi có nhiều chuyện vặt, không quá quan tâm chuyện trong giới tu hành... Là những ai vậy?

Trần Hầu tỏ vẻ đương nhiên nói:

- Còn có thể là ai, Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh đấy.

Tần Dương sửng sốt:

- Lần trước bọn họ không phải vẫn đều là Thiên Nhân đỉnh phong sao, hơn nữa hai người họ đấu một trận lớn, không phải đều vẫn đang bị thương sao, còn nói là phải dưỡng thương mấy tháng?

Trần Hầu bật cười:

- Đúng vậy, Thiên Nhân đỉnh phong, tiến thêm một bước không phải là Siêu Phàm sao. Bọn họ chính là Tuyệt Đại Song Kiêu đấy, không có chút bản lĩnh có thể gánh được cái danh xưng đó sao?
Bình Luận (0)
Comment